Thịnh Thế đi tới ghế, nhặt điện thoại lên, không nóng không lạnh nói với Cố Lan San một câu.
Thịnh Thế đi ngang qua giường, lạnh lùng nói một câu: “Nhớ uống thuốc.” Sau đó, xoay người đi ra.
Cố Lan San không hiểu một chỗ, vì sao anh lại mất hứng? Nhưng cẩnthận nghĩ lại, cô không có đắc tội với anh, chẳng lẽ đường đường là chủtịch của công ty, cũng có thể không muốn làm việc?
Thịnh Thế xuống lầu, cho người chuẩn bị xe, đến bếp, thấy đầu bếpđang chuẩn bị cơm trưa, nhìn một vòng các món được chuẩn bị vừa xong,đều dễ tiêu hóa, cũng đều là món Cố Lan San thích ăn, liền yên tâm đếncông ty, nhưng đi được hai bước, hình như nhớ tới cái gì, anh nhìn đồnghồ, cách thời gian Cố Lan San uống thuốc lúc nãy đã năm giờ hai mươi tám phút, anh dặn dò quản gia: “Bác sĩ Vương nói, cứ cách sáu giờ thì choSan San uống thuốc một lần, thêm ba mươi hai phút nữa thì cho San Sanuống thuốc.”
Thịnh Thế suy nghĩ một chút, vẫn không yên lòng nhìn quản gia nói: “Bà cài đặt đồng hồ, sau đó canh đúng thời gian.”
Quản gia nghĩ, uống thuốc mà cũng không thể sai lệch một tí thời gian sao? Nhưng nét mặt vẫn cung kích, gật đầu nói: “Vâng, cậu Thịnh.”
Nói xong, quản gia lập tức đi cài đồng hồ, thấy thế Thịnh Thế mới an tâm rời đi.
Lên xe, Thịnh Thế dừng một chút, sau đó lấy điện thoại ra xem, tínhthời gian, rồi nhìn đồng hồ anh đặt sẵn, xong hết anh mới lái xe đếncông ty.
**********
Thịnh Thế vừa đi không quá nửa tiếng, quản gia lên lầu, gõ cửa mộtcái, sau đó mở cửa nói với Cố Lan San: “Cô San, có khách đến.”
Cố Lan San đang lim dim chuẩn bị ngủ, nghe vậy, vội ngồi dậy, quảngia đưa quần áo cho Cố Lan San, cô thay xong, bước ra khỏi phòng, từ lan can nhìn xuống, dĩ nhiên có tới mấy người đến.
Cố Ân Ân, Hàn Thanh Trì, Hạ Phồn Hoa, Triệu Lỵ, còn có cả Vương Giai Di luôn cùng cô đối nghịch.