Nhưng đạo công kích kia lại dễ dàng cắt xé hư ảnh Giải Trĩ thành hai nửa.
Trong tiếng rên rĩ hét thảm, hư ảnh Giải Trĩ tiêu tan biến mất.
Mà Tuyết Nguyệt thân là kí chủ dường như cũng bị thương nặng, lần nữa há miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mềm mại loạng choạng sắp ngả, ngay cả tốc độ chạy trốn cũng trở nên chậm lại.
Tuyết Nguyệt không dám quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt đẹp mờ tối không màu.
Đúng lúc này, một bóng người từ trên trời giáng xuống, một tay ôm nàng vào lòng.
Tuyết Nguyệt gian khổ ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt cương nghị của Dương Khai, mặc dù đang trong bóng tối, nàng cũng cảm thấy trên gương mặt này phát sáng rạng rỡ, dường như là vì nàng đốt lên một ngọn đèn chiếu sáng trên con đường mờ tối phía trước.
– Cuối cùng huynh cũng tới rồi! Tuyết Nguyệt nặn ra một nụ cười, thở hổn hển nói nhỏ như tơ nhện.
– Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn! Dương Khai gật gật đầu, vừa nói, vừa thúc giục thánh nguyên dò xét trong cơ thể Tuyết Nguyệt một vòng, khẽ cau mày, hắn phát hiện trạng huống của Tuyết Nguyệt không tính là lý tưởng lắm, cũng không biết rốt cuộc nàng dây dưa với con yêu thú này đã bao lâu, thánh nguyên trong cơ thể gần như khô cạn, kinh mạch cùng thân thể cũng có nhiều hao tổn, nếu mình trở lại chậm một chút, thì dù Tuyết Nguyệt không bị yêu thú kia đánh chết, cũng có khả năng bị kiệt lực mà chết.
– Thế nào lại trêu chọc nó? Dương Khai nhìn con yêu thú trôi lơ lửng trong hư không kia hỏi.
– Tự nó xuất hiện! Tuyết Nguyệt cả người nằm trong lòng ngực Dương Khai, nhẹ giọng đáp: – Ta ở nơi đó đợi huynh đã mấy ngày, huynh cũng không có động tĩnh gì, bỗng nhiên yêu thú này không biết khi nào xuất hiện ở phụ cận, tựa hồ bị huynh hấp dẫn, vọt tới chỗ huynh, ta sợ huynh bị quấy rầy, cho nên…
– Cho nên đã dẫn dắt nó rời đi phải không? Dương Khai cúi đầu nhìn nàng.
Tuyết Nguyệt chần chờ một chút, lúc này mới gật gật đầu.
Dương Khai nhẹ thở dài một hơi, trong lòng một mảnh ấm áp.
– Thân thể của huynh… chuyện gì xảy ra?
Bỗng nhiên Tuyết Nguyệt lại kinh hô một tiếng, sắc mặt kinh hoảng quan sát dị thường trên thân thể Dương Khai, thấy máu thịt và sợi đen như ẩn như hiện kia làm cho Tuyết Nguyệt nghĩ là Dương Khai đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn, lập tức vô cùng lo lắng hỏi thăm.
– Có một số lực lượng không khống chế được, nhưng không có vấn đề gì lớn lao, chỉ cần ta dung hợp hoàn toàn lực lượng kia là được rồi! Dương Khai giải thích một câu, vỗ vỗ sau lưng Tuyết Nguyệt nói: – Đừng lo lắng, hiện tại nên giải quyết là con vật này!
Khi nói chuyện, hắn ngưng trọng nhìn con yêu thú cổ quái phía trước.
Tuyết Nguyệt hơi biến sắc, thấp giọng nói: – Huynh hãy cẩn thận, nó rất lợi hại, thực lực tuyệt đối không thua kém cường giả Hư Vương Cảnh, mà còn tinh thông lực lượng không gian… nếu ta không có đoán sai, nó hẳn là…
– Kinh Không Thú! Dương Khai toét miệng cười: – Ta biết!
Chuyến này hắn theo La Lam vào Thất Lạc Chi Địa, mục đích chủ yếu nhất chính là Kinh Không Thú.
Nhưng điều hắn không nghĩ tới là, mình lại ở dưới tình huống này phát hiện dấu vết của Kinh Không Thú.
Có thể bơi lội trong khe nứt hư không, bản thân lại tinh thông lực lượng không gian, trừ Kinh Không Thú còn có thể là con gì? Cho nên mặc dù Dương Khai chưa từng thấy loại yêu thú này, cũng có thể trong nháy mắt phán đoán ra.
– Huynh biết thì tốt! Tuyết Nguyệt yên lòng, lúc này mới rúc trong ngực Dương Khai, bày ra một tư thế thanh thản thoải mái, nhẹ giọng nói: – Kế tiếp trông vào huynh đó, ta giao cái mạng này cho huynh!
Nói xong, nàng lại trực tiếp vận chuyển một loại bí thuật, liền ngủ say.
Nàng đã tới thơi điêm đèn hết dầu, cho nên phải lập tức trị thương, mà bí thuật nàng thi triển, lại nhất thiết phải ở dưới trạng thái ngủ say mới được.
– Tin tưởng ta như vậy ư? Dương Khai mỉm cười, lập tức ý thức trách nhiệm tràn đầy, lẩm bẩm: – Vậy ta cũng không thể để nàng quá thất vọng!
Nói xong, hắn đỡ Tuyết Nguyệt nằm trên lưng mình, rồi thúc giục thánh nguyên ngưng tụ thành hình dáng dây thừng, cột chặt Tuyết Nguyệt vào thân mình, hoạt động chút tay chân, sau khi xác định bất luận mình cử động như thế nào cũng không quăng Tuyết Nguyệt rơi ra ngoài, lúc này mới ung dung nhìn lại hướng con Kinh Không Thú.
Từ khi Dương Khai hiện thân, Kinh Không Thú cũng không có động tĩnh.
Chỉ có điều trên cái đầu mập mạp của nó, hai con mắt nhỏ lại toát ra tia sáng khiếp người, nhìn chằm chằm vào Dương Khai, dường như đối với nó, Dương Khai chính là một bữa ăn ngon miệng, làm nó rục rịch muốn động.
Kinh Không Thú trời sinh đã tinh thông lực lượng không gian, Dương Khai mới vừa cắn nuốt hấp thu không gian hình xoắn ốc kia, lĩnh ngộ đối với lực lượng không gian càng thêm cao thâm, hơn nữa trong cơ thể chứa đựng lực lượng không gian khổng lồ cũng hơi mất khống chế, nên khí tức trên người phát ra tự nhiên khiến Kinh Không Thú vô cùng vui mừng.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của Dương Khai hùng hổ dọa người, cặp mắt thú của Kinh Không Thú cũng không thối lui chút nào.
Ở trong khe nứt hư không vô số không bờ không bến này, một người một thú đều cảm nhận được chiến ý của đối phương.
– Đến đây đi! Hồi lâu sau, Dương Khai mới vẫy vẫy tay về phía Kinh Không Thú: – Ta muốn nội đan của ngươi, ngươi muốn thân thể của ta, vậy chúng ta đánh nhau mới biết cao thấp, để xem cuối cùng ai có thể được như mong muốn, ai lại làm để người khác hưởng!
Cũng không biết có phải Kinh Không Thú nghe hiểu lời nói của Dương Khai hay không, hay chỉ đơn thuần là bị động tác khiêu khích của hắn chọc giận, ngay sau đó, Kinh Không Thú liền há cái miệng rộng phát ra tiếng gào rung trời, đoàn đoàn năng lượng đen như mực như đạn pháo liên tục bắn tới hướng Dương Khai.
Những công kích năng lượng này là Hư Không Hống, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, dù sao cũng là Kinh Không Thú phun ra, bao hàm vận dụng lực lượng không gian, trong nháy mắt liền vượt qua hạn chế khoảng cách, đánh tới trước mặt Dương Khai.
Đây là công kích cường hãn đủ để uy hiếp Hư Vương Cảnh!
Dương Khai ánh mắt sáng rực, đối mặt với tập kích như thế, chẳng những không có ý lùi bước, ngược lại chiến ý ngẩng cao, co ngón tay bắn ra liên tiếp.
Bí thuật, Không Gian Nhận!
“Vù Vù Vù…” Từng lưỡi dao không gian sắc bén hình dạng trăng lưỡi liềm bắn ra, tinh chuẩn không bỏ sót đón đỡ Hư Không Hống của Kinh Không Thú.
Không Gian Nhận là bí thuật không gian duy nhất Dương Khai lĩnh ngộ có thể công kích, từ trước tới nay đều là một trong đòn sát thủ của hắn, nhiều lần sáng tạo chiến công cho hắn.
Mà sau khi cắn nuốt dung hợp hình xoắn ốc không gian kia, uy lực của bí thuật này cũng gia tăng không chỉ gấp mấy lần so với trước!
Không Gian Nhận hắn bắn ra ngoài mặc dù không có biến hóa độ lớn nhỏ, nhưng khống chế càng thêm tinh chuẩn, lực sát thương cũng tăng lên rất nhiều…