“Không buồn cười.”
Anh ta thật thà trả lời.
Châu Vũ nghe được, sắc mặt lập tức trâm xuống.
Phó Thiết Ảnh thấy được một ít manh mối, lập tức sửa lời: “Buồn cười, rất buồn cười.”
“Vậy tại sao anh không cười?”
“Tôi cười.”
Nói rồi, anh ta cố sức nhếch khóe miệng,để lộ răng nanh.
Tuy rằng cứng đơ không được tự nhiên, nhưng trông cũng rất ngốc nghếch đáng yêu.
Tương phản với sự hung dữ của anh ta, thế mà lại có hơi đáng yêu.
“Vừa nhìn đã biết là người mới! Em ba, em phải dạy dỗ em tư cho tốt, em là người đã từng trải đấy.”
“Đúng vậy, không có việc gì thì mấy người anh em chúng ta hay tụ tập. Loại sinh vật như con gái, kì thực rất dễ dỗ dành. Chúng ta đều là người có kinh nghiệm, cũng là người một nhà.
Nguyên Doanh tiếp lời mà đáp.
Phó Thiết Ảnh liếc nhìn một vòng, cảm thấy bản thân không thuộc về nơi này, nhưng bởi vì sự trói buộc của Châu Vũ mạnh mẽ bắt buộc phải ở đây.
Anh ta vốn cho rằng ở đây sẽ không ngồi yên được, lại không ngờ chẳng có gì.
Bọn họ đối với mình cũng không hề phòng bị hay có chút địch ý nào, uống nói: “Tuy tuổi tác tôi không kém so với các cậu, lại xưng anh gọi em với Cố Thành Trung,cũng không phân biệt lớn nhỏ. Nhưng hết cách rồi, ai bảo tôi lấy phải cục cưng nhỏ nhất của nhà họ Cố chứ, cho nên hai người cũng là anh cả của tôi. Không quan tâm trước đây có ân oán gì, nhưng bây giờ là đêm giao thừa, ngày mai chính là mùng một năm mới, đều là ngày tốt lành.”
“Uống chén trà này, mọi hận thù đều buông bỏ, ở đây không còn tính kế cũng không còn chém giết, chỉ có anh em rể, thế nào?”
Nguyên Doanh đảm đương việc hòa giải, xoa dịu mối quan hệ giữa hai anh em bọn họ. : Cố Thành Trung không chút do dự mà nhận trà, nhưng Phó Thiết Ảnh lại chậm chạp không động.
Hai đôi mắt đồng thời nhìn tới người anh ta, đều đang đợi hành động của Phó Thiết Ảnh.