Lập tức vùng trời trên đỉnh đầu sơn mạch đột nhiên xảy ra một đợt dao động không gian kịch liệt.
Nguyên bản trước đây vốn nhìn thấy hơn mười tòa núi cao, bỗng nhiên hiện ra một tấm màn nước chớp lóe rồi vặn vẹo, cảnh sắc lập tức hoàn toàn biến đổi.
Nhìn sơ qua vẫn thấy dãy núi đó, nhưng dãy núi hiện tại hoàn toàn khác biệt so với dãy núi trước đây, lúc này ngay tại vị trí cũ mơ hồ tựa như một vùng ảo ảnh.
Hơn mười ngọn núi cao thấp bất đồng, bỗng chốc bị kéo lệch ra xa tới vài dặm, vị trí cũ vốn cũng nằm trong vùng sơn mạch nhưng hiện giờ không còn nằm ở chỗ đó nữa.
Trước đây nếu kẽ địch thật sự muốn vận dụng đại thần thông trực tiếp đánh vào ngọn núi của Hứa gia, chắc chắn một kích đó tuyệt đối không thể đánh trúng, tất nhiên cũng chẳng thể gây thương tổn đến bất kỳ kiến trúc nào trên núi.
Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, bỗng nhiên thốt ra một câu:
“Mê Thận Ảo Cảnh! Không thể tưởng tượng nổi, Hứa gia lại có khả năng bày ra cấm chế thượng cổ trong truyền thuyết à”.
“Ha hả, thật đã làm cho tiền bối phải chê cười. Cách vạn năm về trước, trong dòng tộc Hứa gia chúng ta sinh ra một đại sư trận pháp có thiên phú cực cao, vị đó hao tâm tổn lực cả đời mới có thể phục hồi được bảy tám phần ảo trận thượng cổ này. Đáng tiếc tu vi vị này không được cao lắm, nếu thọ nguyên có thể kéo dài thêm một chút, nói không chừng đã có thể phục hồi hoàn toàn pháp trận thượng cổ này rồi” Hứa Giao khẽ cười một tiếng, tựa hồ có chút hãnh diện đối với đại trận hộ tộc này của Hứa gia vậy.
“Không sai, nhờ có đại trận này nên căn bản Hứa gia có khả năng tự bảo vệ được mình” Hàn Lập cười nhẹ, rồi không nói thêm gì nữa.
Hứa Giao thấy tình hình như vậy, trong lòng có vài phần thất vọng.
Khó có thể được một vị tu sĩ Hợp Thể kỳ chiêm ngưỡng qua đại trận hộ Tộc, vì thế muốn đối phương đưa ra thêm vài ý kiến nữa.
“Tiền bối, người thấy pháp trận này thế nào, có thể ngăn cản được một kích của tu sĩ Hợp Thể kỳ hay không?” Tên cự hán trông khá thô lỗ, nhưng ấp úng một đoạn mới phát ra câu hỏi.
“Hợp Thể kỳ à? hắc hắc …” Hàn Lập liếc mắt ngó tên cự hán một cái, cũng không trực tiếp trả lời minh bạch, ngược lại trên mặt hiện ra biểu tình tựa như cười cười.
“Ý của tiền bối là pháp trận này dường như không có hiệu quả đối với tu sĩ Hợp Thể kỳ à” Bạch y nam tử chần chừ hỏi.
“Có hiệu quả hay không ta không dám chắc, nhưng chính xác là pháp trận này có vài nhược điểm, thật sự chưa phát huy hoàn toàn uy lực lúc xưa của pháp trận thượng cổ. Nếu vị đạo hữu nào có tạo nghệ trận pháp kém một chút, có lẽ phải phí chút sức lực mới có thể bài trừ được trận này. Nhưng chỉ cần tu sĩ Hợp Thể kỳ tinh thông trận pháp chi đạo, e rằng khó có thể gây khó khăn được nếu chỉ muốn dựa vào Mê Trận Ảo Cảnh chưa hoàn hảo này” Hàn Lập im lặng một chút mới bình tĩnh nói ra, đồng thời cũng tùy tiện chỉ vào vài chỗ thiết lập cấm chế bị khiếm khuyết đang bao phủ cả tòa sơn mạch này.
“Thật sự tiền bối có thể phát hiện ra được lỗ hổng của pháp trận này à?” Bạch y nam tử miệng lắp bắp kinh hãi.
Hứa Thiên Vũ cùng Cự hán liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đều thất sắc.
“Không có gì, chẳng qua ta đã từng ngó qua điển tịch có liên quan với pháp trận này, do đó có thể nhìn ra được phần nào, nên tự nhiên không tính là gì cả” Khóe miệng Hàn Lập khẽ nhếch lên, trong miệng bâng quơ trả lời.
Hắn nói ra câu này thật ra chẳng phải muốn ứng phó trước mắt với đối phương.
Quả thật Mê Thận Ảo Cảnh chính là một bộ pháp trận thượng cổ, mặc dù đã thất truyền ở Nhân tộc từ rất lâu, nhưng trong lúc hắn trên đường quay về Nhân tộc ở Thiên Nguyên đại lục, trong một Phường thị của dị tộc lại phát hiện ra bộ điển tịch ghi chép lại trận pháp thượng cổ của Nhân tộc.
Bởi vì bộ điển tịch này được viết bằng cổ văn của Nhân tộc, hơn nữa do đa số người dị tộc không hề xem trọng trận pháp chi đạo, cho nên bị vứt ở một gian hàng tạp hóa mà căn bản chẳng có ai ngó ngàng tới.
Cũng không rõ tại sao lúc trước quyển điển tịch thượng cổ này lại bị kẽ nào đó mang ra khỏi Nhân tộc rồi lưu lạc ở đấy.
Đương nhiên Hàn Lập sẽ không bỏ qua chuyện tốt như thế, liền thu mua toàn bộ các quyển điển tịch trận pháp thượng cổ ở đó, rồi trên đường đi cũng có tìm hiểu sơ qua.
Loại sự tình như vầy, Hàn Lập đã gặp qua rất nhiều trong suốt hành trình đi ngang qua những khu vực dị tộc khác, vì thế hắn cũng không để ý lắm.
Nhưng lúc này, vừa gặp phải đại trận hộ tộc của Hứa gia, đúng là cổ trận đã được ghi đầy đủ trong điển tịch, nên tự nhiên nhìn ra được chỗ khiếm khuyết của đại trận.
Vị Hứa Giao này hẳn nhiên đã ở trong Hứa tộc từ rất lâu rồi, lúc này đâu có nghĩ tới ẩn tình của Hàn Lập, nên vừa nghe hắn nói có trong tay đầy đủ phương pháp bố trận Mê Thận Ảo Cảnh này, trên mặt liền đại biến.
Tuy rằng hắn không biết vị Hàn tiền bối này, làm thế nào có được điển tịch thượng cổ pháp trận đã bị thất truyền nhiều năm qua. Nhưng thật sự mà nói, không lẽ bảo với mọi người rằng đại trận hộ tộc của Hứa gia, căn bản không có chút ảnh hưởng nào trong mắt đối phương hay sao.
Mà lúc trước có nghe qua đối phương đã tiết lộ ra vài chỗ sơ hở của pháp trận, nhìn kỹ thấy cũng chẳng giống như người ăn nói lung tung.
Trên khuôn mặt Bạch y nam tử vốn đang tươi cười, nhưng kế đó liền trở nên hết sức miễn cưỡng.
Hàn Lập dường như chẳng cần quan tâm đến, không chút do dự tiếp tục bay về phía trước.
Hai đội cung trang nữ tử bay trước dẫn đường, nhóm người Hàn Lập cuối cùng cũng đáp xuống một toà cung điện thật lớn nằm ngay trung tâm.
Ở đây đang có mặt hai lão già râu tóc lốm đốm, khuôn mặt hao hao giống nhau đang chờ sẳn.
“Hàn tiền bối, xin giới thiệu với người, đây là hai vị thúc tổ của vãn bối, vốn đang bế quan tu luyện, có nghe nói tiền bối giá lâm liền lập tức xuất quan tự mình nghênh đón” Hứa Giao đi tới trước hai bước, rồi giới thiệu hai lão già với Hàn Lập.
“Bọn vãn bối là Hứa Hỏa cùng Hứa Nham bái kiến Hàn tiền bối!” Hai lão già này không dám chậm trễ, vội vàng ôm quyền ân cần thăm hỏi, rõ ràng một người là Luyện Hư sơ kỳ, còn người kia lại là Luyện Hư trung kỳ cảnh giới.
Với tu vi như thế, rõ ràng trong một gia tộc tu tiên bình thường hiện nay, cũng được tính là có chút kinh người rồi. Dù sao ở một gia tộc nhỏ hơn chỉ cần có một gã Hóa Thần tu sĩ tọa trấn, đã có thể xem như sống yên ổn thâm căn rồi.
Xem ra những gì Hứa Thiên Vũ đã từng nói qua có hơi khiêm tốn một chút, dù sao Hứa gia ở tại Thiên Nguyên cảnh này quả nhiên danh khí không nhỏ.
“Nhị đạo hữu không cần quá đa lễ, lúc này Hàn mỗ tới đây cũng do được người khác ủy thác mà tới thôi” Hàn Lập khoát tay, đối với hai gã cao giai tu sĩ này của Hứa gia, vẻ mặt hắn có chút hòa nhã.
Mà trong miệng hai lão già này liên tục thốt ra không dám, rồi trực tiếp đưa Hàn Lập vào trong tòa cung điện thật lớn.
Mọi người sau khi phân ngôi chủ khách ngồi xuống, lập tức có nữ tử Luyện Khí kỳ ăn mặc tựa nha hoàn dâng linh trà cho đám người Hàn Lập.
Kế đó Hứa Giao mới trầm trọng mở miệng:
“Lúc nãy, tiểu nữ có nói sơ qua về sự tình của tiền bối. Nghe nói Hàn tiền bối có một vật liên quan đến tổ tiên Băng Phách tiên tử, nên muốn chuyển giao cho hậu nhân trực hệ của lão nhân gia phải không?”
“Không sai. Lúc trước Hàn mỗ đã từng nhận một khoản ân tình không nhỏ, vì vậy mới nguyện đáp ứng làm việc này. Bất quá có nghe Thiên Vũ đạo hữu nói qua, năm đó hậu nhân của Băng Phách tiên tử đích xác không chỉ lưu lại mỗi một huyết mạch Hứa gia này, cho nên ta cần đạo hữu chứng thực qua, lúc đó Hàn mỗ mới có thể trao ra được món đồ đó” Hàn Lập trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
“Chứng thực? Tiền bối dự định nghiệm chứng bằng cách nào. Chuyện Hứa gia chúng ta kế thừa huyết mạch tổ tiên, thì những gia tộc phụ cận đều biết rõ sự tình” Lão già Hứa Hỏa khẽ ho một tiếng, lời nói có chút khó xử.
“Ta thấy cũng không khó lắm. Chẳng hạn như thần thông công pháp tu luyện năm xưa của Băng Phách đạo hữu, hoặc là bảo vật linh tinh nổi danh nào đó của tiên tử, đều có thể chứng minh thân phận của Hứa gia là được rồi” Ánh mắt Hàn Lập chớp nhanh liền bình tĩnh nói.