– Biến cố là có, bất quá, ngươi thôn phệ tổng so với Tu La Vương thôn phệ tốt hơn, một khi hắn thôn phệ thành công, triệt để khống chế luyện hóa Ma giới, Nhân loại sẽ gặp được nguy hiểm càng lớn!
Tu Du Tẩu nói.
– Như thế, vậy lúc nào chúng ta xuất phát? Ta sợ Tu La Vương đã trên đường tìm kiếm Ám Ma chi tâm rồi!
Đã có quyết định, Nhiếp Vân không phải người dây dưa dài dòng, gật đầu hỏi.
Từ khi Nhiếp Đồng nói muốn đi tìm Ám Ma chi tâm đến bây giờ đã qua không ngắn, vạn nhất thật cho đối phương nhanh chân đến trước, thì phiền toái.
– Đã quyết định, hiện tại chúng ta liền đi!
Tu Du Tẩu cũng biết chuyện nghiêm trọng, đứng dậy.
Tuy hắn là Thiên Cơ sư, nhưng Ám Ma chi tâm liên lụy đến Nhiếp Vân và Tu La Vương, hai nhân vật hắn không cách nào suy tính, bởi vậy, đối với Ám Ma chi tâm cuối cùng nhất thuộc về ai, hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả.
– A Di Đà Phật, ta muốn về Phật giới chuẩn bị, các ngươi đi tìm Ám Ma chi tâm, ta không đi được!
Thích Già Phật tổ lắc đầu.
Phật Ma không hợp, đi tìm Ám Ma chi tâm đối với Phật tổ là tra tấn, hắn tựa hồ cũng minh bạch điểm ấy, trực tiếp cự tuyệt.
– Ân, vậy bốn người chúng ta chung một chỗ a!
Tu Du Tẩu gật gật đầu, cũng không bắt buộc, nhìn Nhan Chi cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt nói.
– Tăng thêm ta đi, ta muốn đi cùng các ngươi!
Bốn người thương nghị xong, đang định ly khai Chu Thiên giới, chợt nghe một thanh âm sốt ruột vang lên, lập tức một bóng người chạy tới.
Đúng là Tiểu Long!
Lúc này Tiểu Long vẻ mặt vui vẻ, không có như mới vừa rồi bị U Minh Hoàng Vương đuổi theo mà quẫn bách chút nào.
– Long Hoàng có thể cùng chúng ta chung một chỗ, tự nhiên tốt nhất, chỉ là… U Minh Hoàng Vương đâu?
Thấy hắn đi vào, Nhan Chi cười cười hỏi.
– Nàng bị ta bỏ qua rồi, ta chạy tới trước!
Tiểu Long vẻ mặt đắc ý.
– Tốc độ ngũ trảo Long Hoàng của ta vẫn tương đối nhanh…
Bất quá hắn lời còn chưa nói hết, một thanh âm bén nhọn vang lên.
– Ngươi nhanh? Ngươi cho rằng chạy thoát sao?
Thanh âm ngay ở cách đó không xa, tựa hồ chủ nhân của lời nói tùy thời sẽ xuất hiện ở trước mắt.
– A… Nàng nhanh như vậy… Lão đại, ngươi trước vội vàng, ta còn có việc…
Vèo!
Vừa mới nói xong, Tiểu Long liền biến mất.
– Ha ha!
Chứng kiến đường đường Long Hoàng lại chật vật như vậy, tất cả mọi người nở nụ cười, nhất là Nhiếp Vân, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn và Tiểu Long quen thuộc nhất, tính cách của thằng này giống như hắn, không sợ trời không sợ đất, hiện tại bị U Minh Hoàng Vương truy thành như vậy, thực có chút…
– Ngũ trảo Long Hoàng cùng U Minh Hoàng Vương đến cùng có ân oán gì?
Nghĩ vậy Nhiếp Vân nhịn không được hỏi.
Lần này hắn không hỏi Tu Du Tẩu, mà là nhìn về phía Linh Hồn sư Nhan Chi.
Nhan Chi cùng U Minh Hoàng Vương quan hệ mật thiết nhất, ân ân oán oán giữa bọn hắn tuyệt đối rõ ràng nhất.
– Còn có cái gì, một đàn ông phụ lòng mà thôi!
Nhan Chi lộ ra vẻ mặt xem thường, nhìn về phía Nhiếp Vân.
– Đàn ông các ngươi không có một đồ tốt!
– Ách…
Thấy đối phương nói như chưa nói, còn mắng một câu, Nhiếp Vân xấu hổ vò đầu.
Nam nhân không có một đồ tốt, ngươi là bị nam nhân tổn thương a, bất quá… nếu thật như vậy, như thế nào có Tuyết Tĩnh Nhi?
Hơn nữa nhìn niên kỷ của Tuyết Tĩnh Nhi, thời gian sinh hạ nên không dài a, người nam nhân kia… là ai?
Tuy trong nội tâm nghĩ như vậy, Nhiếp Vân lại không nói ra.