– Không sai! Dương Khai gật đầu, tăng tốc nhanh lên.
Những ánh sáng đó thoạt nhìn rất xa xôi, nhưng Dương Khai chỉ cần không tới nửa nén nhang đã là đến.
Ánh sáng yếu ớt, chỉ là có còn hơn không, nhưng ở trong khe nứt hư không lại là nguồn sáng duy nhất.
Đến gần xem xét, mỗi khối Không Linh Tinh đều to cỡ nắm tay, có hình sáu cạnh, sáng bóng, bên trong tinh thể còn có đầy khe nứt, có thể thấy rõ dao động lực lượng không gian chảy ra từ đó.
– Không giống những thứ ta đã từng lấy được. Dương Khai hết sức kinh ngạc, không vội lấy mấy khối Không Linh Tinh này, mà hứng thú quan sát. Những khối Không Linh Tinh này quả thật không giống như khối hắn từng thu được, bất kể hình thái hay dao động lực lượng chảy ra, nhất là những khe nứt dày đặc, Không Linh Tinh trước kia không hề có được.
– Tự nhiên là không giống.
Tuyết Nguyệt nhìn hắn, dường như hiểu được.
– Sao nói vậy? Dương Khai hỏi.
– Đây là loại Không Linh Tinh thuần khiết nhất, Không Linh Tinh chân chính, là do lực lượng không gian sinh ra, còn những Không Linh Tinh bên ngoài chẳng qua là vật sinh kèm theo các loại quặng mỏ mà thôi, chứa rất nhiều tạp chất. Tuy rằng cũng coi như một loại Không Linh Tinh, nhưng so sánh với nó thì cấp bậc kém cỏi hơn không biết bao nhiêu. Tuyết Nguyệt cầm lấy một khối Không Linh Tinh, rất là nhẹ nhàng, Không Linh Tinh này như bị người ta ném ở đây, cầm nó không có gì khó khăn, chỉ vào những khe nứt dày đặc: – Ngươi xem nó, lực lượng của nó đã đủ ảnh hưởng đến không gian, nếu dùng bí thuật kích nổ khối Không Linh Tinh này, sẽ có thể khiến không gian sụp đổ phạm vi rộng, đến lúc đó mặc kệ là ai bị cuốn vào, cũng sẽ không có kết cục hay ho.
– Không Linh Tinh còn dùng được như vậy? Dương Khai lập tức hứng thú, nhìn Tuyết Nguyệt. – Thương hội cô có loại bí thuật này chứ?
– Hẳn là có.
Tuyết Nguyệt gật đầu. – Ta từng nghe nói, có điều không tiếp xúc tới loại bí thuật này.
Nàng vừa nói, giao Không Linh Tinh cho Dương Khai, rồi tiếp tục: – Hơn nữa, dùng loại Không Linh Tinh này luyện chế thành nhẫn không gian, sẽ tạo ra không gian rất lớn, tốt hơn nhiều, nhưng mà… có lẽ không luyện khí sư nào dám dùng thứ này luyện chế nhẫn không gian, đơn giản là đang lấy mạng mình ra đùa.
Trong lúc nói, 4 khối Không Linh Tinh ở đây đã bị Dương Khai bỏ vào túi.
Hắn lặng lẽ cảm giác, phát hiện bên trong những Không Linh Tinh này chứa đựng lực lượng không gian vượt xa tưởng tượng, nếu có thể lấy đủ 20 khối, hắn có thể bố trí ra pháp trận không gian siêu cấp, hơn nữa khoảng cách truyền tống càng xa hơn.
– Không thể bỏ loại Không Linh Tinh này vào nhẫn không gian, ngươi làm sao đây? Tuyết Nguyệt nhìn mấy thứ trên tay Dương Khai.
Không cần nàng nhắc nhở, Dương Khai cũng phát hiện vấn đề này.
Vừa rồi hắn thử thu Không Linh Tinh vào nhẫn không gian, nhưng vẫn không được, lực lượng chứa trong Không Linh Tinh sinh ra xung đột kịch liệt với nhẫn không gian, không thể thu vào.
Ngẫm nghĩ, Dương Khai liên hệ Huyền Giới Châu.
Ngay sau đó, Không Linh Tinh đã ném vào trong Huyền Giới Châu!
Dương Khai không khỏi thở phào, xem ra Huyền Giới Châu vẫn là tồn tại cực cao, dù sao cũng là Đế Bảo, bên trong tự thành một phương thiên địa, có pháp tắc thiên địa riêng, chứa đựng Không Linh Tinh không thành vấn đề.
Tuyết Nguyệt thoáng kinh ngạc, cười khẽ: – Xem ra trên người ngươi không thiếu bí mật.
– Có phải càng thêm hứng thú với ta không? Dương Khai mỉm cười.
– Bớt đi! Tuyết Nguyệt dỗi liếc hắn.
– Trên người ta có không ít bí mật, ừm… sau này đến lúc có thể nói, ta sẽ nói cho cô biết. Dương Khai nghiêm mặt, trầm giọng nói.
Tuyết Nguyệt lắc đầu: – Ta không cần biết những thứ này, ta chỉ muốn có một người như ngươi, có thể đối đãi ta như nữ nhân, vậy là đủ rồi.
Nghe lời tâm huyết của nàng, Dương Khai nhìn nàng, cười khẽ, lại nắm tay Tuyết Nguyệt bay tới trước.
Hồi lâu sau, trong khe nứt hư không này lại có những đốm sáng lọt vào mắt hai người…
Cứ lặp lại như thế, vài ngày sau, trong tay Dương Khai đã thu được gần trăm khối Không Linh Tinh, khe nứt hư không này như đất lành sinh ra Không Linh Tinh, lực lượng không gian dày đặc ngưng tụ, biến thành kết tinh.
Tuyết Nguyệt vẫn yên lặng đi theo Dương Khai, giúp hắn thu Không Linh Tinh, không có một câu oán hận.
Bên ngoài Thất Lạc Chi Địa nguy hiểm, lại như xa cách hai người, hai người cũng không liên hệ với những người khác.
Một ngày, Dương Khai đang dẫn Tuyết Nguyệt tiếp tục tìm Không Linh Tinh, bỗng nhiên Tuyết Nguyệt kinh hô: – Dương Khai, nhìn bên kia!
– Sao vậy? Dương Khai tiện thể dừng chân, quay sang nhìn theo, chỉ liếc qua, thần sắc của hắn rung lên, kinh hô: – Nhiều như vậy?
Ở bên đó, hào quang sáng tối nở rộ như trời sao đêm không trăng, như ánh đèn chỉ đường trong đêm tối.
Ở trong này vài ngày, Dương Khai tự nhiên biết bất cứ tia sáng nào đều đại biểu cho một khối Không Linh Tinh được sinh ra, đại biểu gia tài to lớn.
Trước đó thu hoạch được trăm khối, hắn đã đủ hài lòng, nhưng đến giờ hắn nhìn thấy cảnh này, thế mời biết mình yêu cầu quá thấp.
Bên đó dày đặc tia sáng, số lượng nào chỉ hơn trăm?
Quy mô tối thiểu cũng phải mấy trăm ngàn!
– Ha ha ha! Dương Khai không khỏi cười to, vung tay lôi Tuyết Nguyệt vào lòng, ôm chặt hôn mạnh lấy nàng.
Phương thức thô bạo làm cho Tuyết Nguyệt không vui, côi môi căng mặt ra, tức hừ hừ nói: – Nam nhân thô bỉ này!
Dương Khai không đáp, mang theo nàng bay vút về bên đó.