– Lo cái gì? Dương Khai cười ha ha, vừa hỏi vừa điều khiển Kim Huyết Ti, chính xác thu hoạch tính mạng Huyễn Không Điệp.
– Ngươi không sợ chết sao? Có vẻ bị hắn lây nhiễm, Tuyết Nguyệt cũng bình tĩnh hơn.
– Nói nhảm! Dương Khai bĩu môi. – Ai không sợ chết? Nhưng mà… có câu thế này, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu!
Tuyết Nguyệt ngây ra, sau đó trừng Dương Khai: – Đã là lúc nào rồi, ngươi còn tâm tình nói đùa!
Dương Khai cười hắc hắc, không tiếp tục nói nữa.
Tuy rằng thế cục hiện tại rất nguy hiểm, nhưng đối với hắn, có thể dễ dàng hóa giải, hắn có ít nhất hai biện pháp thoát khỏi Huyễn Không Điệp bám lấy.
Đơn giản nhất tự nhiên là tế ra Huyền Giới Châu, đưa Tuyết Nguyệt trốn vào, đến lúc đó hai người mất bóng, Huyễn Không Điệp cũng không thể ở lại đây.
Ngoài ra, hắn còn có thể xé rách không gian bỏ chạy!
Tuy rằng không gian trong này dao động hỗn loạn, có thể quấy nhiễu hắn sử dụng, nhưng một lần chạy ra 200 dặm cũng không thành vấn đề, chỉ sợ lỡ như vô ý gặp nguy hiểm gì trong hư không.
Hai cách đều rất hiệu quả, Dương Khai nắm chắc thành công.
Nhưng mà… như vậy nhất định sẽ bại lộ bài tẩy của mình, nhất là Huyền Giới Châu, bên trong tự thành một vùng thiên địa, tồn tại không thể tưởng tượng, Dương Khai thật không dám bại lộ trước mặt Tuyết Nguyệt.
Dù sao nàng là thiếu chủ Hằng La Thương Hội, quan hệ giữa hai người còn không tốt đến mức chia sẻ bí mật này.
Cho nên hắn luôn suy tính làm sao mới làm đến hoàn mỹ.
– Dương Khai… Bỗng nhiên Tuyết Nguyệt lại gọi.
– Chuyện gì? Dương Khai quay sang nhìn nàng, cảm thấy giọng điệu của nàng lúc này có vẻ quái lạ.
– Có phải ngươi vẫn luôn chán ghét ta? Tuyết Nguyệt hỏi, ánh mắt mơ hồ, không dám nhìn vào Dương Khai.
– Ta ghét cô làm gì? Dương Khai ngạc nhiên.
– Bởi vì ta từng sai người đuổi giết ngươi… Hơn nữa, còn làm khó ngươi, ỷ thế hiếp người! Tuyết Nguyệt nhỏ giọng nói.
– Ha ha! Dương Khai cười lớn.
– Cười cái gì. Tuyết Nguyệt nhíu mày, không vui nhìn Dương Khai, nàng nghiêm túc tâm sự với hắn, đối phương lại thờ ơ như vậy, làm nàng cảm thấy không được coi trọng.
Dương Khai buồn cười nhìn nàng, mỉm cười chậc chậc thành tiếng: – Đường đường thiếu chủ Hằng La Thương Hội, cũng có lúc cảm tính như vậy, nữ nhân rốt cuộc cũng là nữ nhân mà!
Câu này như chọc vào tổ ong, Tuyết Nguyệt cắn răng quát: – Ta là nữ nhân, vậy thì sao? Ta sinh ra là nữ nhân, ta cũng không muốn làm nam nhân, ngươi nghĩ rằng ta thích sao! Đã nhiều năm qua, ai để ý cảm nhận của ta?
Vừa nói nàng lại vỗ mạnh lên ngực mình.
Ánh sáng lóe lên, Tuyết Nguyệt ở trước mặt Dương Khai, bỗng nhiên biến đổi.
Lúc này nàng không còn là hình tượng nam nhân hào hoa hơn người, mà là một cô gái tư sắc nghiêng nước nghiêng thành, dáng người tuyệt mỹ, tóc dài quá hông, ngực cao vút no tròn, nàng trừng mắt, nghiến răng, nhìn Dương Khai như muốn nuốt sống người ta.
Phối hợp với quần áo nam nhân trên người, lúc này Tuyết Nguyệt lại có một kiểu dụ hoặc khác.
Dương Khai ngây người, ngạc nhiên vuốt mũi: – Ta tùy tiện nói, cô phản ứng mạnh như vậy làm gì?
Tuyết Nguyệt chỉ trừng hắn, ánh mắt lóe lên hào quang yêu hận đan xen làm Dương Khai quen thuộc.
– Này… Dương Khai đầy bất đắc dĩ. – Hình dạng của cô có liên quan gì? Nếu để người ta nhìn thấy, sẽ không tốt cho thương hội các người, lỡ như để người ta nhìn ra cô có thể chất đặc thù, nói không chừng cô sẽ bị bắt mất.
Thể chất đặc thù của Tuyết Nguyệt có sức thu hút rất mạnh đối với Hư Vương Cảnh, Long Tủy Phượng Thể chỉ có mơ mộng cầu mong, bất cứ nam nhân nào chiếm được lực nguyên âm của Tuyết Nguyệt, đều có thể tăng mạnh thực lực mà không có tai họa ngầm gì.
Nguyên âm của Tuyết Nguyệt có thể nói là linh đan diệu dược tốt nhất, đối với những Hư Vương Cảnh khổ tu vô số năm cũng không thể tiến bộ, nó là dụ hoặc không thể tưởng tượng.
Dù cho thân phận của nàng là thiếu chủ Hằng La Thương Hội, nhất định cũng sẽ có kẻ làm bừa, đánh chủ ý vào nàng.
Trên đời này chưa bao giờ thiếu kẻ điên cuồng.
Tuyết Nguyệt cười lạnh, phong tình vạn chủng vén tóc mai, liếc xéo Dương Khai, thản nhiên nói: – Nơi này trừ ngươi và ta, còn có người khác sao? Nói tới, ngươi đã sớm biết ta là nữ nhân, sớm biết ta có thể chất đặc thù, còn không thấy ngươi có ý gì với ta? Sao hả? Bổn thiếu… Bổn cô nương không có một chút sức hấp dẫn nào?
– Bây giờ cô nói chuyện này làm gì? Sắc mặt Dương Khai liền không được tự nhiên, tuy rằng hắn coi như hiểu sâu chuyện nam nữ, nhưng đôi khi vẫn cảm thấy nữ nhân không nói lý lẽ.
Ở chỗ thế này, trong hoàn cảnh như thế, Tuyết Nguyệt lại thảo luận những chuyện này, hắn quả thật không biết phải trả lời thế nào.
– Tên vô sỉ như ngươi mà cũng biết xấu hổ? Bản thân Tuyết Nguyệt cũng đỏ mặt, nhưng vẫn khinh bỉ nhìn Dương Khai. – Ta thật không biết người như ngươi mỏng mặt như thế, năm đó ở trên hành tinh chết, ngươi làm sao không biết xấu hổ như vậy?
– Cái đó là chuyện bất ngờ được chưa? Dương Khai căm tức nhìn nàng. – Chuyện không biết bao nhiêu năm trước, cô còn nói làm gì? Chúng ta không phải đã thỏa thuận là quên đi rồi sao?
– Ai thỏa thuận với ngươi? Cả đời ta cũng không quên chuyện đó. Bộ ngực tròn căng của Tuyết Nguyệt phập phồng lên xống, giận dữ bùng nổ, vung tay lên, vô số Huyễn Không Điệp nhào tới bị đập chết.
– Được rồi, rốt cuộc cô muốn gì? Dương Khai ủ rũ cúi đầu. – Chỉ rõ ra đi, cô làm vậy khiến tôi hết biết đường rồi.
– Ta muốn làm gì! Tuyết Nguyệt cắn răng quát: – Ngươi nghĩ rằng ta muốn làm gì? Ta còn có thể làm gì?
Nàng như điên cuồng, liên tục hô to ba tiếng, trong giận dữ như còn ủy khuất.