Cái chỗ quỷ quái này có khe nứt không gian khắp nơi, lực lượng không gian vốn đã không ổn định, lại thêm Huyễn Không Điệp vỗ cánh sẽ tạo ra quấy nhiễu không gian, dẫn tới hắn vận dụng lực lượng không gian trở nên không ổn định, không dễ điều khiển.
Phát hiện điều này, làm sắc mặt của hắn trầm xuống, càng làm hắn tức giận, là khi hắn thoát khỏi vòng vây, đằng sau lại có một người đuổi theo.
Đó là Hứa Nguy trưởng lão Di Khí Sào Huyệt!
Hứa Nguy lúc này quần áo rách nát, bị vô số Huyễn Không Điệp đuổi theo, nhưng hắn mặc kệ, liều mạng đuổi theo hướng hai người Dương Khai chạy trốn. Dù bị công kích cũng không đánh trả, chỉ chật vật tránh né.
– Hắn muốn làm gì? Tuyết Nguyệt mơ hồ ý thức được không ổn.
Dương Khai hừ lạnh: – Đơn giản là muốn kéo chúng ta lót lưng, sau đó một mình chạy trốn!
Có một câu nói rất đúng, lúc bị kẻ địch không thể chiến thắng truy đuổi, không cần phải chạy hơn kẻ địch, chỉ cần chạy hơn đồng bọn là được!
Tuy rằng Dương Khai Tuyết Nguyệt không phải đồng bọn với Hứa Nguy, nhưng rõ ràng hắn có ý này mà đuổi theo, chỉ cần lợi dụng hai người Dương Khai làm chậm tốc độ Huyễn Không Điệp, vậy hắn sẽ có cơ hội trốn khỏi hung thú thượng cổ đáng ghét này.
Ở bên kia, tuy rằng Nghê Quảng phát hiện ý đồ của Hứa Nguy, nhưng không có năng lực ngăn cản, thậm chí lúc này hắn cũng không thể động dậy, chỉ có trơ mắt nhìn bóng lưng Hứa Nguy, mắt muốn nứt ra, rống giận không ngừng.
– Đê tiện vô sỉ! Hiểu được ý đồ của Hứa Nguy, Tuyết Nguyệt cắn răng mắng, sắc mặt căm phẫn.
Dương Khai cười lạnh: – Người không vì mình, trời tru đất diệt, hắn muốn tính kế chúng ta, vậy phải xem hắn có bản lĩnh này không.
Hắn thật không sợ gì, cũng không vì Hứa Nguy mà rối loạn.
Chỉ trong mười mấy nhịp thở, hai người Dương Khai đã chạy ra mấy chục dặm, đã sớm không còn thấy được đám người Nghê Quảng, chỉ có đông đảo Huyễn Không Điệp sau lưng cùng Hứa Nguy bám theo đuôi.
Còn Hứa Nguy, cũng bị Huyễn Không Điệp truy đuổi.
Trong lúc chạy, thần niệm của Dương Khai tra xét hoàn cảnh xung quanh.
Hắn nhanh chóng có phát hiện, dẫn Tuyết Nguyệt chạy về một hướng.
Ở đó có một khe nứt không gian kéo ngang hư không, mắt thường không phát hiện ra, Dương Khai tin tưởng vào lúc này dù cho Hứa Nguy phát ra thần niệm cũng không thể cảm giác được.
Chỉ cần hắn đi theo mình đến đây, có khả năng sẽ cắm đầu vào khe nứt không gian, đến lúc đó không chết cũng phải lột da!
Hắn cố ý dẫn Tuyết Nguyệt lướt ngang qua cực gần khe nứt không gian đó, để quấy nhiễu suy đoán của Hứa Nguy.
Nhưng hắn không thể ngờ tới, vô số Huyễn Không Điệp đuổi theo đằng sau lại phát hiện ra sự tồn tại của khe nứt không gian, đều tách ra bay sang hai bên.
Cảnh này tự nhiên bị Hứa Nguy nhìn thấy.
Hứa Nguy có thể trở thành cường giả Hư Vương Cảnh, tự nhiên kinh nghiệm cực kỳ phong phú, làm người đủ cẩn thận. Tuy rằng hắn không phát hiện khe nứt không gian, nhưng thấy động tĩnh của Huyễn Không Điệp, cũng suy đoán ra chỗ này nhất định có cổ quái.
Cho nên hắn trực tiếp bay theo hướng Huyễn Không Điệp, yên lành thoát khỏi khe nứt không gian!
Dương Khai suýt nữa mắng to, hắn không ngờ dưới tình huống này, Hứa Nguy lại được Huyễn Không Điệp cứu một mạng.
Theo thời gian trôi qua, bất kể Huyễn Không Điệp hay là Hứa Nguy, khoảng cách đều ngày càng gần, cục diện đã sắp trở lại bao vây.
Đến lúc này, Hứa Nguy lại thả lỏng hơn, bởi vì Huyễn Không Điệp truy đuổi hắn cùng Khổng Pháp đã bị phân tán thành nhiều nhóm, lúc này còn đuổi theo hắn cũng không nhiều.
Với thủ đoạn của hắn, nếu liều mạng một phen, cũng có khả năng diệt sạch Huyễn Không Điệp đuổi theo.
Nhưng như vậy, một là hắn sẽ tổn hao nhiều thực lực, thậm chí có thể bị thương, đây không phải điều hắn muốn. Ở chỗ Thất Lạc Chi Địa này, hắn phải luôn bảo trì trạng thái tốt nhất, để đối phó nguy hiểm có thể xảy ra.
Cho nên hắn luôn có ý muốn lợi dụng hai người Dương Khai.
Tốc độ của hai tiểu bối này nhanh đến mức làm hắn kinh ngạc, nhưng nghĩ tới thân phận của Tuyết Nguyệt, hắn liền bình thường. Theo hắn nghĩ, hai người Dương Khai có tốc độ nhanh như thế, toàn là công lao của Tuyết Nguyệt, thiếu chủ Hằng La Thương Hội nhất định tu luyện bí thuật mạnh mẽ gì.
Nhưng… đến đây phải kết thúc rồi.
Nhìn hai bóng người chỉ còn cách mình mấy dặm, ánh mắt Hứa Nguy lóe lên một tia hung ác.
Ngay sau đó, hắn thúc đẩy bí thuật, tay bấm pháp quyết huyền ảo.
Tiếp theo, quanh người Hứa Nguy phát ra hào quang đỏ sẫm, như lỗ chân lông phun ra sương máu, ánh sáng xuất hiện, tốc độ của Hứa Nguy đột nhiên tăng vọt đến mức khó tin.
Khoảng cách mấy dặm bị hắn kéo gần rất nhanh, sau đó vượt mặt hai người Dương Khai, bay tới đằng trước.
Vậy còn chưa xong, Hứa Nguy còn trở tay đánh ra một chưởng, thánh nguyên hùng hồn hóa thành công kích ập tới hai người Dương Khai.
Một chưởng này không kèm sát khí, bởi vì hắn căn bản không muốn lấy mạng hai người, chỉ muốn hai người cầm chân Huyễn Không Điệp – người chết không thể cầm chân được.
– Đáng hận! Tuyết Nguyệt giận dữ hét lên, ném ra bí bảo vòng tay, đón đỡ công kích.
Oành… Năng lượng bùng nổ, vòng tay bị lực lượng cuồng bạo đánh cho hào quang nhấp nháy, xung kích mạnh mẽ làm cho tốc độ hai người Dương Khai giảm mạnh, không thể vững vàng.
– Ha ha! Hứa Nguy cười to ngông nghênh, quay lại châm chọc nhìn hai người: – Hai nhóc con, cố gắng sống lâu đi!
Hắn đắc ý thực hiện được gian kế, ngông nghênh không ai bằng.
– Muốn chạy?
Sắc mặt Dương Khai lạnh lẽo, nhìn thẳng vào hai mắt Hứa Nguy, mắt trái chuyển sang màu vàng, sau đó trong mắt hiện ra hoa văn bông sen!