Lăng Hàn không thể luôn ở trong Cổ giới truy sát người này.
Giết!
Khai Vân Vương rống to:
– Ác tử, ngươi đừng khinh người quá đáng!
Trung Thánh bình thường cũng dám rượt theo giết đỉnh Thánh Vương? Dù sức chiến đấu của Lăng Hàn đúng là sánh bằng đỉnh Thánh Vương nhưng hắn làm như vậy vẫn như tên hề.
Đương nhiên Khai Vân Vương quan tâm mạng sống của mình hơn, miễn chạy thoát thì lão sẽ không để Lăng Hàn tìm ra mình.
Lăng Hàn không nói chuyện, không có gì để nói với Khai Vân Vương hết. Đã quyết định đồ Thánh Vương này thì cần gì lãng phí miệng lưỡi? Hắn không lo cho Nữ Hoàng, Vũ Hoàng, vì bọn họ đều là Thánh Nhân, có năng lực tự bảo vệ mình.
Khai Vân Vương trốn chui trốn nhủi nhưng trước cực nhanh của Lăng Hàn làm sao chạy thoát?
Vốn Thánh Nhân dù là Tiểu Thánh, Đại Thánh hay Thánh Vương nếu muốn chạy thì không ai ngăn được bọn họ. Nhưng gặp phải Lăng Hàn tu ra cực nhanh như gặp khắc tinh của Thánh Nhân.
Khai Vân Vương không ngừng dùng lực lượng thời gian ngăn cản, cái này đúng là đem lại hiệu quả, khiến Lăng Hàn không ngừng giảm tốc độ. Nhưng khoảng cách hơi xa chút là lực lượng thời gian không cách nào phát huy cực hiệu, thế là Khai Vân Vương lại bị Lăng Hàn đuổi theo, chạy sao cũng không thoát được.
Trốn trốn trốn, như chó nhà có tang.
Khai Vân Vương thầm hận, mục tiêu của lão là Khai Vân cấm địa, tuy nơi đó không có Thánh Vương nào khác giúp đỡ lão được nhưng có một Thánh khí đỉnh cấp, có trận pháp lão mất mấy ức năm bày ra.
Khai Vân Vương là người sợ chết, đương nhiên phải trang trí hang ổ của mình thật hoàn mỹ, khi đó người, trận, khí một thể, lão tự tin dù là mười đỉnh Thánh Vương cũng không làm gì được, lão không sợ Lăng Hàn.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một đường chạy trốn, một đường huyết chiến. Thánh Vương thật sự mạnh, bị tổn hại nặng vẫn không ảnh hưởng sức chiến đấu, Khai Vân Vương vẫn cứ bá đạo, ngoan cường chạy về hang ổ.
Sợ chết cũng là một động lực để mạnh hơn, trong Cổ giới có thể tu luyện đến Thánh Vương ai không phải là kỳ tài ngút trơì? Khai Vân Vương có chấp niệm mãnh liệt nhất định phải chạy về hang ổ. Nên Khai Vân Vương phát ra đấu chí mạnh mẽ. Bị thương nặng? Thì dùng nguyên lực cưỡng ép ổn định.
Trốn trốn giết giết, rất nhanh qua ba năm.
Khai Vân Vương đã gãy một chân, một tay, ngực thủng cái lỗ to lùa gió, tai trái mất, thiếu nửa bên miệng. Nhưng Khai Vân Vương dùng nguyên lực ngưng tụ thành chân tay, tốc độ không giảm, sức chiến đấu không sụt.
Lăng Hàn thì vận chuyển Bất Diệt Thiên Kinh, người hắn không bị thương chút nào chỉ có chiến ý hừng hực, so sánh thì hai bên chênh lệch quá lớn.
Lăng Hàn vẫn phải cảm khái Thánh Vương đúng là khó giết, hắn đã dồn đối phương đến tình trạng thảm vậy mà truy sát ba năm chưa đến gần được. Có điều đã đến mức này rồi Lăng Hàn sẽ không buông bỏ.
Khai Vân Vương chạy tới mức dầu hết đèn tắt, bị thương nặng như vậy mà không có thời gian chữa trị ngược lại còn phải ác chiến khiến vết thương càng lúc càng nặng. Nếu Khai Vân Vương không phải là đỉnh Thánh Vương thì không cần Lăng Hàn đánh nữa, vết thương đủ hạ gục lão.
Mặt Lăng Hàn lạnh lùng, vận chuyển đại thần thông Bất Động Minh Vương Kim Thân, các loại tiên thuật cùng đánh ra chặn Khai Vân Vương lại, hai người đại chiến.
Khai Vân Vương gầm rú, nơi này cách hang ổ còn một năm đi đường, nhưng lão đã bị thương cực kỳ nặng, dù Lăng Hàn không tấn công nữa chỉ tạo áp lực là lão đã chết trên đường. Khai Vân Vương phải trị thương mới được, không thì sẽ chết dần chết mòn. Nhưng muốn trị thương phải trừ khử Lăng Hàn hoặc cắt đuôi hắn, Khai Vân Vương không làm được cái nào trong hai điều này.
Đổi lại Thánh Vương khác có lẽ sẽ liều mạng với Lăng Hàn, so với chết uất ức chẳng bằng đánh nhau oanh oanh liệt liệt. Nhưng Khai Vân Vương thì khác, lão có chấp niệm không thể tưởng tượng đối với sự sống.
Khai Vân Vương tiếp tục trốn, thân thể rách nát toát ra dẻo dai vô tận. Lão muốn sống! Sống! Sống!
Hai người vẫn giữ tiết tấu cũ, Khai Vân Vương vừa chiến vừa trốn, Lăng Hàn vừa chiến vừa rượt, bất giác hơn nửa năm trôi qua.
Đến mức này thì Lăng Hàn thầm phục Khai Vân Vương, dẻo dai như thế, dục vọng cầu sinh mãnh liệt như vậy quá kinh người.