Da tróc thịt bong cũng không hề bận tận.
“Thằng ba, con muốn ép chết em trai con đấy hả. Mẹ với ba con chẳng nuôi dưỡng nó nổi một ngày mà sao tính nó lại ngang bướng giống con vậy hả?”
Cố Thành Trung cũng ngây ngẩn cả người, anh không ngờ Phó Thiết Ảnh lại có thể kiên cường bất khuất như thế, anh ta thà chịu sự giày vò không đáng chứ nhất định không chịu thừa nhận.
Anh nhìn về phía Phó Thiết Ảnh, anh ta cũng nhìn lại anh, dù có đau đớn đến run rẩy nhưng trong mắt anh ta vẫn bướng bỉnh không chịu thua.
Cố Thành Trung không nói gì, bảo người hầu đỡ Phó Thiết Ảnh đứng dậy.
“Cậu thắng rồi, tôi đồng ý giúp cậu.
Trước tiên, tìm một bác sĩ xem xem.
Cho dù cậu không muốn điều trị thì Châu Vũ cũng phải khám bệnh cho cẩn thật một chút mới được.”
Anh sợ Phó Thiết Ảnh không chịu ở lại nên dùng Châu Vũ làm cái cớ, ánh mắt anh ta lập tức lóe lên một tia do dự.
Cố Thành Trung tiếp tục rèn sắt khi còn nóng nói: “Còn ngây ra đó làm gì, mau đỡ cậu tư vào nhà đi.”
“Đừng động vào tôi, tôi có thể tự đi được.”
Phó Thiết Ảnh nén đau, tùy ý buông bay áo xuống, che đi miệng vết thương.
Úy Như nắm chặt lấy tay áo anh, khóc không thành tiếng.
“Bà Cố, bà coi con út mình như đã chết, không cần ở trước mặt một người ngoài như tôi lãng phí nước mắt làm gì.”
“Con nói lời này làm trái tim mẹ tan nát như muốn chết đi!”
“Vậy thì tùy bà.”
Anh ta đỡ Châu Vũ từ trên mặt đất lên, khó khăn ôm cô ấy vào lồng ngực.
Vết thương trên cánh tay vô cùng đau, máu tươi vẫn còn thấm ra, anh ta đi tới đâu, máu chảy ra tới đó.
Úy Như còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Cố Chí Thanh ngăn lại.