Mấy năm nay thành chủ nhớ nhung nhiều thành bệnh, sức khỏe của ông ta vẫn luôn không tốt. Vừa rồi thành chủ còn nôn ra máu, cứ tiếp tục như vậy sợ là ông ta sẽ không chịu được nữa .
Cũng may nơi này đã được thành chủ mua lại toàn bộ từ lâu, xung quanh đã được rào lại, cho nên không có ai tới quấy rầy.
Đây là khu vực phồn hoa bậc nhất trung tâm thành phố, có thể nói là tấc đất tấc vàng. Thành chủ đã mua tòa cao ốc này và một số khu trung tâm thương mại xung quanh, nhưng mua xong lại niêm phong toàn bộ, cứ để trống không như vậy, chẳng làm gì.
Ông ta biết thành chủ làm tất cả những thứ này chỉ là vì tưởng nhớ phu nhân. Dù sao đây cũng là nơi thành chủ đã gặp gỡ phu nhân.
Việc để trống diện tích đất đắt hơn vàng lớn như vậy đúng là rất lãng phí, hơn nữa, để giữ được nơi này, hàng năm thành chủ phải nộp cho chính quyền địa phương một khoản thuế đáng kinh ngạc.
Không thể không nói thành chủ đúng là có lòng.
Nhưng người ngoài không biết việc này, cũng ít người biết rằng tòa cao ốc này và các khu thương mại lớn xung quanh đều thuộc về Quỷ Vực Chi Thành cho nên trong mắt người ngoài, nó đã trở thành một tồn tại rất bí ẩn và kỳ lạ.
“Trọng, bà ấy là tồn tại thật sự.” Không biết Trương Minh Hoàng nghĩ tới điều gì, đột nhiên thốt lên một câu khó hiểu như thế.
“Vâng, vâng, phu nhân đương nhiên là tồn tại thật sự.” Nhưng trong nháy mắt Trọng đã hiểu được ý của thành chủ.
Nhiều năm qua, vì không tìm được tin tức gì liên quan đến bà chủ, mà bức chân dung do thành chủ vẻ lại nhìn không rõ dáng người, cho nên rất nhiều người đều nghi ngờ có phải người phụ nữ kia thật sự tồn tại không?
Hay chỉ là một giấc mơ của thành chủ?
Vừa nãy ông ta thấy Lương do dự muốn nói gì đó, trong lòng cũng hơi nghi ngờ về điều này.
Mặc dù vừa rồi Lương không nói ra, tuy lúc nãy thành chủ không quan tâm gì đến cuộc trò chuyện của hai người, cũng không hỏi nhiều và cũng không nhìn Lương lần nào nhưng thành chủ lại hiểu rõ mọi chuyện.