Lúc người một nhà bọn họ đang đoàn tụ, Úy Như lại ăn không vô một món nào, bầu không khí trên bàn cơm lại trở nên vô cùng nặng nề.
Cố Chí Thanh chắc hẳn hiểu được tâm tư của bà ta, biết bà ta vào ngày đoàn tụ này, lại nhớ đến Phó Thiết Ảnh.
“Thằng con bất hiếu kia điên rồi, vì một người con gái mà có thể anh em tương tàn, thì có khác gì súc sinh không chứ? Không có giới hạn và nguyên tắc gì cải”
“Nhưng nó cũng là con trai của tôi, nếu không phải là sơ suất của ông, lúc đầu ông nếu chú ý đến nó nhiều hơn, nó sẽ không lưu lạc trong tay Phó Minh Naml”
“Sinh nó ra trên đời này, đúng thật là một phế vật…”
“Được rồi, tôi không muốn nghe ông nói đến những điều này…”
Úy Như tức giận đến mức rời khỏi bàn ăn, Cố Chí Thanh đành phải đi theo dỗ dành.
Một bữa ăn đang ngon, bây giờ không thể ăn được nữa.
Hứa Trúc Linh cắn đũa, nói: “Cố Thành Trung, nếu lúc đó là anh, anh sẽ lựa chọn như thế nào.”
“Anh không cách nào đi hại anh em hại người nhà được, anh chỉ có thể giết chết kẻ thù, sao đó thì lại theo đuổi em tiếp”
Cố Thành Trung nói từng chữ từng chữ một, những lời này cô một chút cũng không hoài nghi trong đó thật hay giả.
Anh nói về chuyện tình cảm, thà sống theo chính mình, cũng không sống theo của người khác.
“Vậy cách làm của em và Châu Vũ sẽ giống nhau, tình nguyện chết, cũng không cần anh trở thành một kẻ từ bỏ gia đình, giống như người điên, không hề có tính người.”
“Kỳ thật… Anh không tin rằng Phó Thiết Ảnh sẽ giết anh, cho dù có nổ súng, cũng sẽ không phải là vết thương trí mạng được.”
“Tự tin như vậy sao?” Hứa Trúc Linh có hơi kinh ngạc.