Quan phủ đóng dấu xong, hưu thư liền có tác dụng, dù cho Hạ Hồng Trang trăm loại không nguyện ý thì cuối cùng cũng vẫn bị bắt thu thập một gói đồ nhỏ, rời khỏi Hàn Lâm phủ. Trước khi đi, Hà Liễu Liễu xung phong nhận việc muốn đến đưa nàng, Thượng Quan Ngộ lại không đáp ứng, nói Hạ Hồng Trang cái người điên này ngay cả nhi tử của mình còn có thể quyết tâm động thủ, ai biết có thể thương tổn Hà Liễu Liễu hay không chứ? Cho nên vô luận thế nào đều không cho Hà Liễu Liễu đi. Nhưng hắn lại không khuyên nổi Hà Liễu Liễu, cuối cùng chỉ phải gật đầu, nhưng dặn đi dặn lại muốn nàng giữ một khoảng cách với Hạ Hồng Trang, an toàn của nàng là quan trọng nhất.
Hà Liễu Liễu cười híp mắt nhìn Hạ Hồng Trang mang theo gói đồ nhỏ đi ra cổng Hàn Lâm phủ. Nói là gói đồ nhỏ, kỳ thật bên trong đồ quý giá không nhiều, Thượng Quan Tiến là lão già keo kiệt, cho Hạ Hồng Trang được bao nhiêu bạc? Trong gói đồ nhỏ chỉ là mấy bộ xiêm y và mấy chục lượng ngân phiếu, Hạ Hồng Trang thậm chí ngay cả chút trang sức quý giá một chút cũng không thể lấy đi.
Nhìn Hạ Hồng Trang thê thảm nghèo túng, trong lòng Hà Liễu Liễu miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ.
Hạ Hồng Trang lạnh lùng nhìn Hà Liễu Liễu, chất vấn: “Hiện tại ngươi vui vẻ chưa? Ngươi đem ta bức đi như vậy ngươi liền vui vẻ?”
“Mấy thứ này vốn chính là thuộc về ta, ta chỉ lấy lại thứ ta nên được mà thôi, mà lúc này, tỷ tỷ đúng ra phải nằm ở trong đại lao, vẫn có thể đi ở dưới ánh mặt trời, chẳng lẽ đây không phải là một cuộc trao đổi không thiệt thòi sao?” Hà Liễu Liễu cười khẽ, nhìn gương mặt kích động của Hạ Hồng Trang, nàng càng thêm vân đạm phong khinh.
“À, đúng rồi, tỷ tỷ, ta có chuyện quên nói cho ngươi biết!” Hà Liễu Liễu như là đột nhiên nhớ tới gì đó ai nha một tiếng, sau đó nàng cúi lưng, chậm rãi tới gần Hạ Hồng Trang, nhưng thủy chung vẫn duy trì khoảng cách an toàn. “Lúc tỷ tỷ mang thai, mỗi ngày đều muốn dùng canh giữ thai, muội muội ta bởi vì quan tâm tỷ tỷ cho nên riêng giúp tỷ tỷ thả thêm một loại dược liệu gọi là ‘Đà tăng’. Thuốc này có tác dụng táo thấp liễm sang, tỷ tỷ trước đây là vị hôn thê của Trương gia công tử kia, ta thật sự lo lắng tỷ tỷ sẽ có bệnh gì truyền nhiễm đến trên người tiểu chất nhi, bởi vậy… đã mạo muội giúp, tỷ tỷ sẽ không trách ta chứ?” Nói xong, lộ ra nụ cười đắc ý khiêu khích.
Hạ Hồng Trang không nghĩ tới nguyên nhân nàng sở dĩ sẽ sinh ra một thai nhi dị dạng là do Hà Liễu Liễu!”… Ta sinh non cũng là do ngươi! Có phải không?!” Nàng oán độc nhìn chằm chằm Hà Liễu Liễu, như là hận không thể cắn xuống một miếng thịt.
Hà Liễu Liễu cười: “Đúng là như vậy.”
“Ngươi… Ngươi… Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Hạ Hồng Trang gầm nhẹ.
“Ai không buông tha ai, khó nói lắm.” Hà Liễu Liễu cười càng thâm, xoay người vào Hàn Lâm phủ. Hạ Hồng Trang nhìn chằm chằm bóng lưng nàng thật lâu, biết bản thân mình trước mắt vô lực phản kháng liền nhấc gói đồ nhỏ lên, thất hồn lạc phách tùy ý đi về một hướng khác.
Cũng không nghĩ tới là, nàng vừa mới rẽ sang khúc quành liền bị chụp một cái bao tải lên. Hạ Hồng Trang kinh hãi, thét chói tai giãy dụa, nhưng liền có một cú giáng mạnh vào sau gáy nàng, Hạ Hồng Trang trầm thấp kêu một tiếng, lập tức bất tỉnh nhân sự.
********************************
Sau mấy tháng, Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi lại một lần nữa đi tới nhà dân chỗ ngoại ô, thăm cố nhân.
So với trước đây, Thượng Quan thị già đi rất nhiều, bà ta không còn là quý phu nhân duyên dáng sang trọng toàn thân đeo vàng nạm bạc kia, mĩ mạo phai tàn, nếp nhăn tại tăng thêm, hai nữ nhi bà ta từng coi làm kiêu ngạo lại đang chém giết nhau khốc liệt. Nhưng đáng buồn nhất là, hết thảy bà ta đều không biết, thậm chí bà ta còn đang đợi có một ngày hai nữ nhi của mình có thể xoay người, đấu đổ Hạ Liên Phòng, đem bà ta từ địa ngục nhân gian này cứu ra ngoài. Dĩ nhiên, đây chỉ là giấc mộng của bà ta mà thôi.
Gặp lại hai tỷ muội Hạ Liên Phòng, nhìn hai người này càng ngàng càng có phong tư mỹ nhân tuyệt thế, giữa mi mày càng thêm giống Lam thị, Thượng Quan thị liền hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Bà ta thật hối hận lúc trước tại sao không sớm chút xuống tay! Bà ta thế nhưng còn muốn, muốn cho con gái của mình đem nữ nhi Lam thị đạp dưới lòng bàn chân, làm cho các nàng thống khổ cả đời, khiến Lam thị chết cũng không được an bình! Ai nghĩ đến đây lại là hai cái khoai lang nóng phỏng tay! Sớm biết như thế, ngay một khắc khi lão gia rời phủ bà ta nên giết chết ba tiểu tạp chủng này luôn!
Thượng Quan thị có bao nhiêu hận Lam thị thì có bấy nhiêu hối hận bản thân mình không làm. Bà ta quá tự đại, thế cho nên bị ba tiểu tạp chủng kia cắn ngược lại!
“Thượng Quan cô nương, đã lâu không gặp nha?” Hạ Liên Phòng rất thích kêu Thượng Quan thị là Thượng Quan cô nương, mỗi lần gọi như vậy nàng đều cảm thấy có một loại cảm giác khuây khoả.
Thượng Quan thị trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi đến làm cái gì?!”
“Ngươi ở là nhà của chúng ta, mặc chính là xiêm y của chúng ta, ăn là đồ ăn chúng ta chuẩn bị, ngươi nói chúng ta đến làm cái gì?” Hạ Mạt Hồi cười khẽ, Thượng Quan thị thấy trên mặt nàng không còn có vẻ phản nghịch như trước mà lại là tràn đầy thỏa mãn cùng vui sướng, từ nàng giữa mi mày bình thản giãn ra cũng có thể thấy được. Nàng rất giống Hạ Liên Phòng, nhưng sự giống nhau đó chỉ dừng ở dung mạo hai người, Hạ Liên Phòng thanh lệ tuyệt trần, Hạ Mạt Hồi lại diễm quang bắn ra bốn phía, hai tỷ muội đều có dung mạo quốc sắc thiên hương, linh hồn ở bên trong tuy rằng bất đồng nhưng lại cùng làm người ta mê muội. “Dù là nuôi con chó, chủ nhân cũng phải tùy thời đến xem chứ đúng không?”
Thượng Quan thị bị ám phúng thành cẩu, không khỏi chán nản. Nhưng tình thế bây giờ không mạnh bằng người ta, bà ta có thể thế nào chứ? Đến cùng cũng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng. Chỉ là Thượng Quan thị đến tột cùng không thể tiếp thu chuyện bản thân mình khi Lam thị còn sống phải cúi đầu, sau khi Lam thị chết vẫn phải cúi đầu trước nữ nhi Lam thị, trên đời còn có chuyện càng nhục nhã hơn sao?! Cho nên nàng cắn răng hỏi: “Các ngươi đến cùng đến để làm cái gì?!”
“Ngày qua lâu, ta sợ ngươi sẽ quên mình còn có hai nữ nhi, cho nên sau khi biết tình huống mới nhất của các nàng, đặc biệt đến nói với ngươi một tiếng.” Hạ Liên Phòng tươi cười rất ôn hòa, tựa như lần đầu tiên Thượng Quan thị nhìn thấy nàng.
Nghe xong lời Hạ Liên Phòng nói, đáy lòng Thượng Quan thị tất nhiên sinh ra một cỗ dự cảm mãnh liệt bất an. Nàng tuyệt đối không tin Hạ Liên Phòng sẽ có hảo tâm như vậy! “Các nàng làm sao? Các nàng làm sao?!” Thượng Quan thị thấy Hạ Liên Phòng cười sâu không lường được, trong lòng một trận hốt hoảng, cũng bất chấp bản thân mình bị nàng nắm mũi dẫn đi: “Nữ nhi của ta làm sao? Ngươi nói! Ngươi nói đi!”
“Chết một người, nhưng mà một người khác vẫn còn sống.”
Thượng Quan thị sửng sốt.
Không đợi bà ta kịp phản ứng, Hạ Mạt Hồi liền nói tiếp: “Chuyện phát sinh lúc trước chúng ta sợ là chưa kịp nói cho ngươi biết nhỉ? Hồng Trang hại chết Đại Từ thị, bị bắt vào đại lao, phán xử thu sau vấn trảm, kết quả nàng cùng Lục Ý thay đổi thân phận, vào Hàn Lâm phủ, sau đó thì sao, làm chính thất thê tử của Thượng Quan Ngộ. Mà Lục Ý đáng thương, liền ở trong đại lao bị một cây đuốc ‘Thiêu cháy’.”
“Ta không tin! Các ngươi là đang dối gạt ta!” Thượng Quan thị ánh mắt sung huyết trừng Hạ Mạt Hồi.
“Ai lừa ngươi? Nhưng mà Lục Ý thật sự không chết, bởi vì đại tỷ đã cứu nàng ta. Không chỉ như thế, đại tỷ còn phái người dạy nàng không ít thứ đâu! Nha đầu này nha, tự cho là rất giỏi, còn muốn gây phiền toái cho đại tỷ, ha… Thượng Quan cô nương thật sự nên xem thử, Lục Ý kia ngay cả người cứu mình là ai cũng không biết, ở trước mặt ân nhân diễn trò thật đúng là quá buồn cười!” Hạ Mạt Hồi như là nói đến một chuyện rất buồn cười, Hạ Liên Phòng cũng bắt đầu cười.
Tiếng cười của các nàng như chuông bạc kỳ thật rất dễ nghe, rất êm tai, nhưng nghe vào trong lỗ tai Thượng Quan thị lại như bùa đòi mạng. Bà ta ký thác kỳ vọng hết vào hai nữ nhi, cứ tưởng rằng các nàng một ngày nào đó có thể vượt qua Hạ Liên Phòng, nhưng kết quả các nàng lại thành một trò cười!
“Hồng Trang hủy cổ họng Lục Ý, vì có thể trị liệu cho Lục Ý, đại tỷ đã mất không ít công sức đấy! Bất quá đáng tiếc, con gái của ngươi lại y như ngươi, đều là lòng tham không đáy hơn nữa không biết cảm ơn.” Hạ Mạt Hồi giống như đáng tiếc thở dài. “Nàng cải trang trang điểm lấy thân phận bình thê gả cho Thượng Quan Ngộ, kích thích Hồng Trang giết lầm con trai của mình, thành công khiến Thượng Quan Ngộ bỏ rơi Hồng Trang, nhưng mà Thượng Quan Tiến lão thất phu kia coi như có chút nhân tình, không đem Hồng Trang dìm lồng heo mà chỉ đuổi ra ngoài. Ai biết nữ nhi Lục Ý tốt của ngươi… À không, phải gọi là Hà Liễu Liễu, lại không chịu cứ thế buông tha Hồng Trang, nàng ta tìm người bắt Hồng Trang, đưa đi Câu Lan viện, nghe nói không qua vài ngày liền bị biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Vừa nãy chúng ta nhận được tin tức, Hồng Trang đã chết. Bà tử nơi đó không chịu bỏ tiền mua một chiếc quan tài cho nàng, liền đem nàng ta vất ra bãi tha ma. Ngươi không biết nha! Lúc ấy có thật là nhiều người đi xem đâu! Mọi người đều nói Hồng Trang tâm ngoan thủ lạt không có nhân tính, chết cũng xứng đáng đâu!”
Nụ cười trên mặt Hạ Liên Phòng thủy chung chưa từng cởi bỏ. Những lời này đều là lời kiếp trước những dân chúng ngu muội kia nhục mạ Hồi nhi của nàng. Nay, nàng trả lại hết cho Hạ Hồng Trang.
Thượng Quan thị đâu chịu nổi cách nó này, bà ta suýt nữa hỏng mất, mãnh liệt lắc đầu: “Ta không tin! Ta không tin! Các ngươi đang nói dối! Các ngươi đang nói dối!”
“Ngươi tin hay không không quan trọng, chúng ta chỉ là đến thông báo cho ngươi một tiếng mà thôi.” Hạ Liên Phòng mỉm cười. “Thuận tiện nói cho ngươi biết, Lục Ý dùng mặt nạ, gây tổn cho bản thân phi thường lớn, qua không được bao lâu nữa mặt nàng sẽ chậm rãi hư thối, yết hầu cũng vậy, hơn nữa, Lục Ý đã không có tư cách làm mẹ, nói cách khác… Thượng Quan cô nương, những điều ngươi mong muốn, nghĩ có được đều đã vĩnh viễn không thể nào xảy ra nữa.”
Chuyện này so với chuyện nữ nhi chết càng có thể đả kích Thượng Quan thị!
Ánh mắt của bà ta oán độc gần như muốn nhỏ ra máu, bà ta gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Liên Phòng cùng Hạ Mạt Hồi, tựa hồ muốn uống máu các nàng, ăn thịt các nàng. Nhưng ánh mắt uy nghiêm ngày xưa lệnh mọi người không rét mà run kia, giờ phút này đối với hai tỷ muội Hạ Liên Phòng mà nói, trừ bỏ buồn cười thì không có ý nghĩa khác nữa.
Một phế nhân cả đời chỉ có thể nằm ở trên giường, các nàng chẳng lẽ còn có thể sợ bà ta làm gì sao?
“Không biết sau khi Thượng Quan thiếu gia biết chuyện này còn có thể ở bên Lục Ý nữa hay không? Thượng Quan cô nương, không bằng chúng ta cùng đánh cuộc, đến lúc nào Thượng Quan thiếu gia sẽ chán ghét Lục Ý nhé?” Hạ Mạt Hồi hoạt bát hỏi.
Trừ bỏ Hạ Liên Phòng, Hạ Mạt Hồi cùng Hạ Lan Tiềm mỗi lần nhìn thấy Thượng Quan thị đều là tràn ngập chán ghét và bài xích. Hai người đều là phi thường kiên trì nguyên tắc cho nên mặc kệ Từ thị dụ dỗ đe dọa như thế nào cũng quyết không cho Thượng Quan thị một chút hòa nhã. Đây là lần đầu tiên Thượng Quan thị nhìn thấy Hạ Mạt Hồi khi đối mặt với bản thân mình lại có thể thả lỏng như thế, trước đây nàng luôn căng thẳng thân mình, như lâm đại địch.
Nói cách khác, giờ phút này bà ta ngay cả tư cách làm địch nhân của các nàng cũng không có, bà ta muốn khiến các nàng sợ hãi nàng, kiêng kị bà ta, đó đều là chuyện không thể nào?!
Thượng Quan thị tuyệt vọng muốn chết—— nhưng bà ta luyến tiếc chết.
Chỉ cần không chết, liền có một ngày xoay người. Một khi lòng người cũng chết thì đó chính là không còn gì cả nha!
Nghĩ đến đây, trong mắt Thượng Quan thị liền lộ ra quang mang kiên nghị.