– Cái gì là báo chí, khó hiểu quá.
Hàn Thấm thắc mắc .
Lúc này Bích di nương bưng điểm tâm lên, quả nhiên là đều là cao lương mỹ vị. Bích di nương dịu dàng nói:
– Mạc nhi, nếm thử, xem ngon không?
Hàn Mạc cười thích thú, cầm lấy một miếng bánh, cho vào trong miệng, đúng là rất thơm, nói:
– Kinh thành thứ tốt không ít.
Chỉ vào chiếc túi mang theo nói:
– Tiểu muội, trong đó cũng có không ít đồ chơi đặc biệt, ăn xong ta lấy ra chơi, nhất định muội sẽ thích.
Hàn Thấm không biết bên trong túi là gì, nên cũng không để ý, tiếp tục lục vấn:
– Ca ca, huynh vừa nói báo chí là gì?
– Báo chí sao? À…, giống như Triều văn quyển
Hàn Mạc chỉ có thể giải thích như vậy
– Tuy nhiên so với Triều văn quyển thì khác một chút.
Triều văn quyển, đó là sách dành cho bậc đại gia quyền cao chức trọng của nước Yến đọc, người có thể đọc nó không nhiều, chủ yếu là đại thần và đại thế gia mới có thể đọc.
Triều văn quyển mỗi tháng một kỳ, nội dung viết về các sắc lệnh ban bố của triều đình, số lượng ít, đối tượng đọc nó như lông phượng sừng lân, nội dung liên quan về quan chức, không có tính giải trí, cho nên người thường không biết nó tồn tại, người may mắn được đọc, cũng không để ý đọc, càng không đặt ở trong lòng.
Triều văn quyển do Lễ bộ biên soạn, nói cách khác, sau này Hàn Huyền Xương chính là người quản lý Triều văn quyển.
– Có cái gì khác nhau?
Hàn Thấm truy hỏi kỹ càng sự việc, nàng rất muốn biết cái gì giống như Triều văn quyển.
Hàn Mạc suy nghĩ cẩn thận, nói:
– Kỳ thật đây là ý tưởng của huynh, báo chí là tùy ý gọi tên. Nếu nói như vậy, chúng ta có thể sáng tạo ra báo chí, nội dung của nó khác Triều văn quyển. Chúng ta chia báo ra làm nhiều phần, một bên viết về kiến thức sức khỏe, y học, tập võ cường thân, câu chuyện thú vị, địa lý nhân vật, chim muông thú vật, đương nhiên chuyện ma quỷ cũng viết một phần, như vậy báo chí sẽ có nội dung phong phú, mỗi người đều tìm thấy điều mình cần trong các bài viết…!
Hắn nói đến báo chí, càng lúc càng hưng phấn, trong đầu bắt đầu nghĩ như thế nào để phát hành báo chí.
Bích di nương mỉm cười nói:
– Mạc nhi thông minh, chuyện như vậy cũng có thể nghĩ ra. Hiện giờ không ít nữ tử đọc sách, con có thể thêm vào nội dung mà nữ tử yêu thích, như thêu thùa, nấu nướng hay trồng hoa.
Hàn Mạc nhìn Bích di nương gật đầu nói:
– Di nương nói phải, làm như vậy, càng nhiều người đọc.
Bích di nương mỉm cười, nhẹ giọng nói:
– Tiểu tử ngốc, muốn làm được như vậy không phải chuyện dễ. Con nói những thứ kia, không phải một người có thể biết, như y học, sức khỏe cần có thấy thuốc giỏi, địa lý nhân vật, cũng cần người từng đi qua chỗ đó cung cấp tin tức, nếu thật giả lẫn lộn, vô căn cứ, người hiểu biết xem sẽ chê cười.
Hàn Mạc nghiêm mặt nói:
– Đúng rồi, đúng rồi, không thể làm qua loa.
Hàn Thấm nháy mắt nói:
– Ca ca, xem ý của huynh, ca thật muốn biên soạn sách báo?
– Ta cần cân nhắc kỹ hơn.
Hàn Mạc như nghĩ ra điều gì.
Khai sinh ra báo chí không thể nghi ngờ là rất khó khăn, cũng không phải hai ba câu là có thể giải quyết, từ nội dung đến in, phát hành, mỗi một việc đều không thể nói là làm.
Về phần nội dung, khi xuất hiện trái với luân lý đương thời, sẽ khiến văn nhân và triều đình can thiệp, kỹ thuật in ấn, thời đại này chưa phát minh ra máy photo, máy in, phần lớn là viết tay, tiên tiến hơn là khắc nội dung ra rồi in, nếu muốn sản xuất số lượng lớn là vấn đề nhất định phải giải quyết, còn có vấn đề bán sách báo, có thể tìm thư thương môn, chỉ có điều thư thương môn đều bị quản chế, không phải nói bán là bán được.
Hàn Mạc hình dung tác dụng báo chí không chỉ là kiếm bạc, hắn dù có các thương vụ khổng lồ trên biển, nhưng trên đời có vài thứ không thể so sánh với chuyện buôn bán trên biển được.
Hắn cảm nhận rất sâu sắc báo chí chính là công cụ khống chế dư luận tốt nhất, một khi báo chí xuất bản, người đọc khắp nơi, như vậy báo chí thành công cụ đấu tranh chính trị, hơn nữa công cụ này cực kì sắc bén.
Hắn cũng hiểu, sách vở là Lễ bộ quản lý, nếu nói Lễ bộ do các gia tộc khác khống chế, như Tô gia Tiêu gia, Hàn Mạc cũng không nhiệt tình cao như vậy, nhưng hiện giờ Lễ bộ Thượng thư là cha mình, cái gọi là gần quan ban lộc, có Hàn Huyền Xương trấn thủ Lễ bộ, chính mình muốn sáng tạo báo chí, không phải chuyện không hoàn toàn không khả thi.
Hắn biết rõ, có đôi khi đòn công kích của dư luận, không thắng được binh đao lợi hại, nhưng tại kinh thành hỗn loạn này, nếu báo chí có thể là vũ khí hỗ trợ Hàn gia, Hàn Mạc không ngại hao tổn tâm trí đi làm.