bàn, định đến gần Minh. Thanh Lam vội kéo cô ra, “Chúng ta ra ngoài đi, để anh ấy ngủ.”
Cô Hai thoáng nghi ngờ, nhưng vẫn theo Thanh Lam ra ngoài. Thanh Lam nửa kéo nửa khép cửa, dẫn cô đi xuống bếp vờ hỏi han, “Trưa nay cô nấu gì cho anh ấy vậy?”
Cô Hai cảm thấy Minh khá lạ, nhưng nghĩ là có khi sốt thôi nên không nghĩ nữa, đi cùng Thanh Lam qua phòng khách, Quế Chi đã chẳng thấy ở đó nữa. Hai người vừa ra ngoài, Quế Chi mới đi lên cầu thang.
Quế Chi sầu não không thôi, cô đi ngang phòng Minh, đứng trước cửa tần ngần hồi lâu. Cô muốn đưa tay gõ, để hỏi rõ về bản hợp đồng. Nhưng nghĩ đến cảnh chú ôm Thanh Lam hôn ngấu nghiến, Quế Chi lại không dám vào. Cô sợ mình sẽ nhớ lại cảnh tượng nọ.
Quế Chi hít sâu lấy lại bình tĩnh, đưa tay tính gõ cửa thì cửa chầm chậm mở ra.
Minh đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Cả người cong lại như con tôm, có vẻ rất đau đớn.
Quế Chi nhìn thấy anh như vậy, quên mất mình tìm anh vì gì, vội chạy thẳng vào bên trong đến cạnh giường anh. Cô nghe nói chú bị sốt, không biết bây giờ có phải lên cơn sốt hay không?
Minh khó bị bệnh vặt, nên mỗi lần sốt cảm là liên miên mấy tuần không dứt. Quế Chi lo lắng không thôi, cô đưa tay sờ trán anh, rồi hết hồn rụt tay về.
Trán anh nóng như lửa, cả người cũng sốt cao li bì. Trên mặt đỏ hồng, rên hừ hừ như lạnh lắm. Quế Chi vội lay Minh, “Chú, chú sao vậy? Chú không thoải mái sao?”
Minh không mở mắt, nhưng vẫn nghe giọng Quế Chi bên tai. Minh muốn nói, anh không sao, nhưng cơ thể như không nghe lời anh. Minh cảm thấy rất nóng, không phải vì cơn sốt, mà vì một lý do nào khác anh không tài nào nghĩ ra được. Minh cố gắng mở mắt, đã thấy Quế Chi ngồi cạnh giường lo lắng nhìn anh.
“Quế Chi.”
Minh nhìn cô, khiến Quế Chi run một chút. Chú cô từng gọi cô không biết bao nhiêu lần, nhưng hôm nay chú cô không giống những lần trước kia. Ánh mắt này không phải chỉ đơn thuần là chú cháu… Quế Chi hơi sững sờ, bàn tay bỗng bị anh nắm lấy.
“Quế Chi.”
Quế Chi vội vùng ra, đứng dậy cách xa giường anh. Minh vội ngồi dậy theo, anh nhìn cô như thể một kẻ săn mồi tìm mồi ngon. Quế Chi hơi sợ, thử gọi, “Chú?”
Minh nhìn Quế Chi, trong không khí thoáng qua hương nước hoa quen thuộc, dày vò anh không chịu nổi. Môi anh mấp máy, giọng nói khàn đi, “Quế Chi, đến đây”.
Quế Chi không muốn sang, cô có cảm giác giữa họ có một ranh giới, mà nếu cô bước sang, thì sẽ không bao giờ quay lại được nữa. Cô lùi về cánh cửa, Minh càng lúc càng táo bạo hơn, bước xuống giường đi về phía cô. Quế Chi định mở cửa chạy ra, Minh đã bắt lấy tay cô. Anh dập cửa khóa trái, kéo Quế Chi sâu vào vòng ôm của mình. “Quế Chi.”
Quế Chi bị anh ôm cứng ngắc không thể động đậy gì, cô muốn đẩy anh ra, anh nóng đến độ cô sợ hãi. Bàn tay như lửa muốn đốt cháy cả người cô. Minh thấp giọng bên tai cô, thì thầm, “Đến đây”.
Đến đâu cơ? Quế Chi không biết. Cô chỉ biết khi nhìn vào mắt anh, Minh đột nhiên cúi xuống, đến khi cô nhắm mắt lại, cứ nghĩ môi anh sẽ áp lên môi cô thì Minh dừng lại.
Cô thoáng mở mắt ra, chỉ thấy Minh tỉnh táo nhìn mình. Quế Chi hơi sợ.
“Chú… Chú làm gì vậy?”
Minh nhìn cô như phân biệt xem người trước mặt là ai, Quế Chi cũng biết chú cô làm sao sẽ có những suy nghĩ đen tối gì với cô được. Mười năm qua không có, thì hôm nay càng không. Minh hơi dịch người, áp sát cô vào tường, đến khi Quế Chi đụng phải bức tường sau lưng, cô mới nhìn anh.
Minh không nói gì, nặng nề hút sâu.
Đoạn, anh cúi xuống, ngấu nghiến bờ môi cô…
Quế Chi mở to mắt, cảm nhận nụ hôn của anh dồn dập như sông cuốn mặt hồ. Minh đưa tay che đi đôi mắt cô, thì thầm với cô bằng chất giọng quyến rũ nhất từ trước đến giờ, “Nhắm mắt”.
Quế Chi thật sự nhắm mắt lại theo bản năng, cảm nhận môi lưỡi đang hòa quyện trong vũ điệu của riêng nó. Quế Chi sợ hãi, Quế Chi sững sờ. Quế Chi cảm thấy như trong lòng có gì như tan ra, cô chỉ hỏi anh một điều.
“Chú có biết cháu là ai không?”
Minh khẽ cười, “Quế Chi. Dĩ nhiên là biết rồi.”
Quế Chi chỉ cần có thế, cô biết điều này là sai. Cô cũng biết có thể Minh không tự chủ được hành động của bản thân, nhưng vì câu nói này, cô lại không phản kháng nữa. Bàn tay ôm lấy anh, Minh cũng không làm cô thất vọng, hôn cô đầy âu yếm.
Cửa đóng lại, bên trong hai người đều có những suy nghĩ riêng, chỉ có bàn tay là đan lồng vào nhau suốt một đêm không buông ra.