“Có.”
“Chịu trách nhiệm về thuật pháp công kích của cánh quân bên trái.”
“Tuân lệnh!”
…
“Dao Quang phái Lãnh Chiêu Vũ!”
“Có.” Lãnh Thiên Tinh nói.
“Chịu trách nhiệm trận địa thuật pháp công kích của quân tiên phong.”
“Tuân lệnh!”
“Du Kích tướng quân Ninh Nguyệt Thiền.”
“Có.” Ninh Nguyệt Thiền nói.
“Phụ trách chỉ huy doanh trại quân tiên phong cùng các trận đánh bên cánh sườn.”
“Tuân lệnh!”
Ô Tinh Văn suy nghĩ một lúc rồi bỗng nhiên nói: “Năm môn phái còn lại tạo thành hai tổ, chịu trách nhiệm về đan dược và đĩa bát quái, cùng với việc vận chuyển các loại quân nhu tiếp tế.”
Mọi người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy những người còn lại là của Bách Hoa tông, Linh Diễm Cung, Nguyên Thủy kiếm phái, Phù Tiêu Sơn và Vân Môn giáo.
Linh Diễm Cung, Nguyên Thủy kiếm phái, Phù Tiêu Sơn và Vân Môn giáo đều có hơn mười người, nghe xong mệnh lệnh liền lập tức liên hợp hai môn phái lại với nhau, hợp thành hai đội ngũ riêng biệt.
Chỉ còn lại một mình Cố Thanh Sơn của Bách Hoa tông đứng trơ trọi tại chỗ.
“Làm ăn kiểu gì thế, vẫn còn một người, sao lại không sắp xếp vị trí chứ?” Ô Tinh Văn cố ý hỏi to.
“Người bảo phân thành hai tổ, chúng ta đã phân xong rồi.” Một tên tu sĩ của Linh Diệm Cung chìa tay ra nói.
“Sao lại không thêm cả hắn nữa?” Ô Tinh Văn nói.
“Bọn ta không cần một kẻ giết người.” Một tên tu sĩ của Nguyên Thủy kiếm phái thấp giọng lẩm bẩm.
Toàn bộ những người đúng đấy đều im lặng.
Toàn bộ tu sĩ đều thờ ơ nhìn Cố Thanh Sơn, đến cả đội ngũ của hai vị tướng quân khác dẫn đầu cũng có rất nhiều tu sĩ nhìn về phía này.
Cố Thanh Sơn cứ đứng cô đơn một mình như thế, xung quanh hắn không hề có một ai.
“Ha ha, tốt lắm, nên như thế.”
“Loại người này chỉ giả nhân giả nghĩa thôi, lợi dụng việc công để trả thù riêng, ai mà thích hắn chứ.”
“Cho dù là môn hạ của Thánh Nhân thì đã làm sao? Nếu không phải bị các linh thú chứng kiến thì chúng ta đã bị hắn lừa rồi.”
“Tránh xa hắn là được rồi, cứ mặc cho hắn tự sinh tự diệt.”
Âm thanh xì xào bàn tán càng lúc càng lớn, dần dần tạo thành một cơn bão.
Ô Tinh Văn cười thản nhiên nhìn bọn họ bàn tán.
“Đủ rồi.” Một giọng nói đột ngột vang lên.
Chỉ thấy một tên tu sĩ đứng một bên ở dưới đài nhảy lên.
Hắn đứng bên cạnh Cố Thanh Sơn nói lớn: “Hung thủ giết người gì chứ, các ngươi tận mắt thấy à?”
“Ta nhổ vào.”
“Hôm nay, từ lúc tất cả mọi người chúng ta đặt chân đến doanh trại này, mười mấy tên đệ tử dưới trướng Thanh Vân môn đã chạy khắp doạnh trại, ai cũng nói những điều không đúng về Bách Hoa tông của ta, các ngươi còn có chút năng lực phân biệt nào không thế?”
“Rõ ràng là vu oan hãm hại người khác mà!”
Tần Tiểu Lâu hét lớn.
Hắn kích động đi tới đi lui, sau chỉ tay vào Ô Tinh Văn mà nói: “Ngươi là Định Viễn tướng quân, thế mà lại để cho đồng môn tung tin đồn nhảm khắp nơi trước trận chiến, làm lung lay ý chí chiến đấu, ta hỏi ngươi, ngươi có ý gì hả?”
“To gan!” Ô Tinh Văn bỗng nhiên đứng dậy, “Một tên giáo úy Chấn Uy nho nhỏ mà lại dám ngang nhiên chỉ trích bản tướng ư!”
“Chuyện này ai cũng biết cả, mọi người đều đồn đại, chỉ bởi vì lẽ phải ở trong lòng người, liên quan gì đến bản tướng chứ!”
“Ngươi!”
Tần Tiểu Lâu vô cùng tức giận, nhưng lại thấy đối phương mặc chiến giáp Định Viễn tướng quân, linh lức trên người cuồn cuộn như bóng đêm, đằng sau hắn còn có một hàng dài tu sĩ của Thanh Vân môn lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Tần Tiểu Lâu quay đầu, nắm lấy tay của Cố Thanh Sơn rồi bước đi.
“Sư đệ, đi, chúng ta đến chỗ của Công Tôn tướng quân, đừng ở đây chịu ấm ức nữa.”
“Đứng lại!” Ô Tinh Văn quát lên.
“Ngươi lại muốn làm gì? Chúng ta không chọc nổi ngươi, đi mà cũng không được ư?” Tần Tiểu Lâu nói.
“Cố Thanh Sơn chính là giáo úy Kiêu Kỵ dưới trướng của ta, sao có thể đi cùng ngươi chứ?” Ô Tinh Văn ngước đầu nói.
“Ngươi nói đệ ấy là gì?”
“Giáo úy Kiêu Kỵ dưới trướng của ta.”
“Hừ, ngươi cũng biết đệ ấy là giáo úy Kiêu Kỵ à, ta chưa bao giờ nghe thấy giáo úy Kiêu Kỵ nào mà phải chịu trách nhiệm vận chuyển quân nhu tiếp tế cả, ngươi còn nói rằng ngươi không nhằm vào Bách Hoa tông của ta!”
Ô Tinh Văn cười lạnh một tiếng rồi nói: “Vận chuyển quân nhu tiếp tế thì sao, ngươi cũng là giáo úy Chấn Uy, nhưng mà ngươi nhìn ngươi xem, có thể ra trận giết giặc ư? Sẽ ra trận giết giặc ư?”
“Cái này, cái này…” Tần Tiểu Lâu tức giận đến nỗi toàn thân run lên, nói không nên lời.
Cố Thanh Sơn kéo hắn đến trước mặt, đè bả vai hắn xuống rồi nghiêm túc nói: “Sư huynh, huynh bình tĩnh nghe đệ nói.”
Tần Tiểu Lâu nhìn hắn, hai mắt đỏ ửng lên.