Trương Hạo Hiên nghiêm túc: “Biết được quá nhiều đối với ngươi không phải chuyện gì tốt. Chuyện này có quan hệ trọng đại, thậm chí là phương hướng quan trọng nhất của tổ chức, lần này ngươi ngoài ý muốn biết được, cũng không phải chuyện gì tốt. Ngươi hiểu ý ta sao?”
“Ta hiểu.” Đường Tam không chút do dự gật đầu. “Nhưng ta không hiểu vì sao Mỹ công tử không ra tay với ta. Lúc vừa cứu nàng ta không quá rõ ràng, nhưng về sau, từ thái độ của nàng, ta có thể biết nàng có hậu thủ ứng đối với cái tên gọi là ca ca kia, ít nhất có thể an toàn trở lại. Nàng bị ta tuỳ tiện dẫn đi, ngược lại có chút vấn đề. Nếu như là vì che giấu thân phận của mình, nàng hoàn toàn có thể ra tay với ta.”
“Ra tay gì với ngươi? Với thân phận phụ thuộc nhân loại, nàng sẽ không ra tay với ngươi, huống chi ngươi là đang cứu nàng. Ngươi coi Cứu Thục chúng ta là cái gì? Tổ chức sát thủ sao?” Trương Hạo Hiên tức giận nói, “Nhưng đúng là thái độ của nàng với ngươi có chút kỳ quái, cũng không truy cứu thân phận của ngươi đến cùng, còn dùng ấn ký Cứu Thục nghiệm chứng. Ngươi không để lộ ấn ký là rất đúng, nếu không làm sao có thể che giấu ám khí?” Tiểu Đường nhẹ gật đầu, “Ta đúng là muốn tạo sự thần bí, nếu có hành động cũng dễ che giấu.”
Trương Hạo Hiên nói: “Dù sao ngươi cùng cách xa nàng ra, không nên dùng bất cứ thân phận nào đi trêu chọc nàng.” Đường Tam bất đắc dĩ nói: “Người không cảm thấy ta có thể trợ giúp nàng sao? Đệ tử của người không phải rất ưu tú sao? Ta thật sự rất thích nàng.”
“Một tiểu tử như ngươi biết cái gì là yêu thích? Mau cút trở về, đừng chọc ta tức giận.” Trương Hạo Hiên đưa tay vỗ đầu hắn.
Khoé miệng Đường Tam co quắp, “Ta, tiểu hài tử? Ta không biết sống lâu hơn ngươi bao nhiêu vạn năm, hừ.” – hắn thầm nghĩ.
Nhưng thái độ của Trương Hạo Hiên vẫn làm Đường Tam yên tâm, vị lão sư này vẫn thật sự muốn bảo vệ mình. Với thân phận của Mỹ công tử, lão sư cũng không có vạch trần mình là một thành viên của Cứu Thục, đó là vì bảo vệ mình, cũng vì mình giữ bí mật. Không thể nghi ngờ, Trương Hạo Hiên coi trọng Huyền Thiên Công không kém coi trọng Mỹ công tử. Vị lão sư này tuyệt đối là người thông minh a!
Mỹ công tử lặng yên trở về nơi đóng trại, đống lửa trước lều vẫn đang cháy, nhưng các đồng đội của nàng vẫn chưa trở về.
Lửa cháy vang lên từng tiếng rôm rốp, đôi mắt đẹp của Mỹ công tử nheo lại, mang theo suy nghĩ không biết nên giải quyết như thế nào.
Vừa rồi, khi nam nhân gọi là Tu La kia cứu nàng, nàng có một cảm giác rất kỳ quái. Khi Tu La nắm chặt tay nàng, nàng thậm chí xuất hiện cảm giác thuận theo, cái này vốn là không nên có, bởi vì nàng vẫn luôn cảnh giác, làm sao đột nhiên lại bị một người xa lạ kéo đi? Dù khi những tên nỏ kia hấp dẫn sự chú ý của mọi người, nàng cũng không phạm sai lầm như vậy?
Mà làm nàng nghi ngờ nhất là, khi Tu La bắt lấy tay nàng, động tác vô cùng thuần thục, tựa như đây không phải lần đầu tiên, mà là thói quen đã làm trăm ngàn lần. Nhưng trong trí nhớ của nàng, dù “phụ thân” của mình cũng chưa bao giờ thân mật với nàng như vậy, hắn làm sao lại làm được?
Nếu nói lần thứ nhất là vội vàng chưa kịp chuẩn bị, vậy còn lần thứ hai thì sao? Khi hắn lần nữa kéo mình bỏ chạy, nắm chặt tay mình, vẫn kiên định và thuần thục như vậy. Trong chớp mắt kia, Mỹ công tử cảm thấy đặc biệt an tâm, nàng cảm thấy hắn sẽ nhất định bảo hộ mình an toàn.
Vì sao lại như vậy? Nàng thật sự mông lung. Nàng vốn không nên bại lộ thân phận Cứu Thục của mình, nhưng trước lúc rời đi, nàng không khống chế được mình, muốn xác nhận đối phương có phải người của Cứu Thục hay không. Mà đối phương tựa hồ không xem hiểu, vậy có nghĩa là, đối phương cũng không phải người của tổ chức.
Chuyện này là sao? Tu La, Tu La, tên gì mà kỳ cục. Hắn rút cuộc là ai? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, đến bảo hộ ta? Giống như hắn vẫn một mực âm thầm đi theo ta.
Mang theo một lòng ngổn ngang suy nghĩ, Mỹ công tử ngồi xuống bên cạnh đống lửa. Đúng lúc này, một âm thanh kinh ngạc vang lên, “Ngươi còn dám trở về?”
Mỹ công tử cũng không quay đầu lại, chỉ lặng lẽ ném một cây củi về phía đống lửa, “Ta vì sao không dám trở về? Đây là chỗ ta nghỉ ngơi.”
Uông Ngôn sắc mặt tái nhợt mang theo bốn gã hộ vệ từ trong rừng cây đi ra. Mỗi người bọn họ đều bị thương, Linh Tê Thần Nỏ làm bọn họ đều được nhận “đại lễ”. Đặc tính chuyên phá phòng ngự của Ô Kim được khai phá đến tận cùng, tuy không làm chúng trọng thương, nhưng để lại trên người bọn họ những vết thương lớn nhỏ khác nhau.
“Người kia đâu?” Uông Ngôn cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh nói. “Ngươi nói ai?” Mỹ công tử tiếp tục cho củi vào nhóm lửa.
“Chính là gia hoả đã đem ngươi đi.” Uông Ngôn cả giận nói, sau đó ném mấy tiểu tiễn xuống đất.
Bọn họ sau khi bị thương cảm nhận được khí tức của cường giả Cửu giai, vì khiếp sợ nên không tiếp tục truy kích, tuy rằng thương thế không lớn, nhưng lại rất buồn bực. Năm tên Bát giai bắt một cái Lục giai cũng không xong, còn toàn bộ bị thương, điều này nói ra có bao nhiêu mất mặt?