Tiếng gõ cửa vang lên, giọng Cẩn Nhi bên ngoài vọng vào.
Đoàn Cẩm Sơ lập tức mừng rỡ, đẩy một cái vào tên nam nhân đang đè ở trên người nàng, miệng vừa định lên tiếng, lại bị Sở Vân Hách đưa tay bụm chặt, rồi sau đó lớn tiếng nói với ra ngoài: “Xin Toàn Cơ tiên sinh ở phòng khách chờ! Bổn vương sẽ tới sau!”
“Dạ! Chủ tử!”
Cẩn Nhi đã đi xa, Sở Vân Hách cũng buông lỏng tay, tiếp tục vận động còn dang dở, tiếng thở gấp của Đoàn Cẩm Sơ không tự chủ được vang lên lần nữa, vừa thở gấp vừa nói: “Khách đã tới rồi! Chàng còn muốn làm chuyện xấu sao!”
“Làm việc sao có thể bỏ dở nửa chừng được chứ?”
Sở Vân Hách tà mị nhếch môi, ôm lấy Đoàn Cẩm Sơ tăng nhanh động tác phía dưới, Đoàn Cẩm Sơ lập tức lại không có tâm trí rảnh rỗi nghĩ đến chuyện gì khác, bị hắn dẫn dắt đưa đến tột đỉnh dục tình….
Trong phòng khách, lúc Gia Cát Toàn Cơ chờ đến mức buồn ngủ thì rốt cuộc nghe được tiếng chân từ xa bước đến, thở dài một hơi, tinh thần lập tức phấn chấn đứng lên, nghênh đón người tới, ai ngờ….
“Tiểu Sơ Tử!”
Gia Cát Toàn Cơ bật thốt lên, không thể tin được, vừa sải bước đến gần, vừa nhìn Đoàn Cẩm Sơ như chuột bạch nghiên cứu, tấm tắc hồ nghi: “Như thế mà! Mà vẫn không chết ư!”
“Ta nhổ vào!” miệng Đoàn Cẩm Sơ phun ra, tức giận quát: “Ngươi mới chết! Loại nam nhân bệnh thần kinh như ngươi còn không chết, bản thái giám là cực phẩm nửa nam nhân như ta sao chết được? Tuổi thọ bản thái giám nhất định là gấp đôi ngươi! Bản thái giám sống trăm tuổi, ngươi chỉ có thể sống đến năm mươi!”
“Khụ khụ…. Khụ khụ….!”
“Ha ha ha…!”
Sư tử Hà Đông rống một trận thế này, khiến Gia Cát Toàn Cơ ho mãnh liệt không ngừng, Sở Vân Hách cười rung chân mày, cười nghiêng ngả, cả đám hạ nhân đứng hầu trong phòng khách đều không nhịn được cười ra tiếng, lại nhìn thấy chủ tử bọn họ hiếm khi cười được vui vẻ như vậy, mọi người càng vui mừng hơn!
Gương mặt tuấn tú của Gia Cát Toàn Cơ đỏ lên, cây quạt trong tay phe phẩy thật mạnh theo tâm trạng lúc này: “Răng rắc” một tiếng, thân quạt đã gãy làm đôi, tức không thể tả, thở hổn hển từng hơi từng hơi, nói đứt quãng: “Ngươi…. ngươi không phải là trúng Mị Hương sao? Sao còn có thể sống được?”
“Stop! Lông chim tiên sinh! Cho dù ngươi không có văn hóa đi, ngươi cũng đừng làm mất mặt giới trí thức! Nói cho ngươi biết! Làm người phải biết khiêm tốn! Xử sự phải khiêm tốn! Hiểu không?”
Đoàn Cẩm Sơ liếc mắt khinh thường, tay khoanh trước ngực, cố ân cần dạy bảo, trong đôi mắt đẹp thấp thoáng tia giảo hoạt. Chợt đưa ngón tay qua Gia Cát Toàn Cơ ngoắc ngoắc, nhưng nhìn bộ dáng ngoài khét trong sống của hắn, không nhịn được kéo vai của hắn xuống, không cố kỵ gì kề lên lỗ tai của hắn, nói nhỏ: “Nói cho ngươi biết một bí mật! Thật ra thì ca là một truyền thuyết! Càng là một truyền kỳ chưa từng có! Ngươi đừng quá sùng bái ca nha! Ca….!”
“Khụ khụ!”
Một tràng tiếng tằng hắn cố ý, phát ra từ Sở Vân Hách đang bị gạt sang một bên. Nhưng, căn bản Đoàn Cẩm Sơ không chú ý nhìn bạn trai nàng lúc này mặt xanh mét, mà cũng không thèm quay đầu lại khoát khoát tay: “Đừng quấy rầy!” Sau đó tiếp tục thầm thì với Gia Cát Toàn Cơ….
“Khụ khụ!”
Thêm hai tiếng, còn ho mạnh hơn nữa!
Đoàn Cẩm Sơ quen tật lại khoát tay tiếp. Kết quả bỗng dưng trên lỗ tai nàng xuất hiện một bàn tay to, nhẹ nhàng kéo qua, lập tức làm nàng nhe răng há miệng kêu lên: “Đau! Đau quá!”
Vạn bất đắc dĩ quay đầu lại, Đoàn Cẩm Sơ còn chưa kịp nói một tiếng, Sở Vân Hách đã dời bàn tay đến cổ tay trắng ngần của nàng kéo một cái nữa, nàng hoa lệ lệ bị kéo đến… ít nhất… cách Gia Cát Toàn Cơ khoảng một thước rưỡi!
Ban đầu Gia Cát Toàn Cơ chỉ ngạc nhiên, bây giờ là trông phát ngốc, gương mặt tuấn tú co giật không còn hình dáng: “Bát…. Bát Vương gia! Ngươi ngươi ngươi…. Ngươi vẫn làm đoạn….!” Chữ “tụ” dừng lại không thốt ra miệng (đoạn tụ: gay, đồng tính luyến ái), ngay sau đó lại sụp đổ dùng cây quạt gãy gõ lên trán mình: “Bát Vương gia! Chẳng lẽ ngươi có sở thích mạnh như vậy sao? Thái giám này cho dù ngươi cho ta vạn kim, ta cũng không dám!”
Trước mắt đột nhiên xuất hiện đầy sao vàng….
Thân mình Đoàn Cẩm Sơ lảo đảo, suýt nữa cắm đầu té xuống đất, đang muốn mở miệng mắng chửi người, lại nghe Sở Vân Hách cười nhạt nói: “Toàn Cơ! Ngươi không phải là ta! Sao biết sở thích của ta? Tiểu Sơ Nhi chính là bảo vật vô giá của ta! Không cho ngươi lại khi dễ nàng!”