Vân Tử Lăng nhìn chằm chằm cô ta bằng vẻ khinh khỉnh nhưng trong đáy mắt không có một chút cảm xúc nào cả.
Ngay sau đó, khóe miệng Tử Diễm phun ra bọt trắng, hai tay cô ta càng túm chặt khăn trải giường.
Cô ta đang đau đớn, đang bị giày vò.
Paraquat là một loại thuốc cực độc, nó có thể đốt cháy các cơ quan nội tạng chỉ trong vài phút.
Vân Tử Diễm cố gắng mở miệng, cô ta muốn nói gì đó nhưng khóe miệng không ngừng tuôn ra bọt trắng khiến cô ta không thể phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Giờ phút này, trong mắt Vân Tử Lăng hoàn toàn không có một chút thương hại mà chỉ có sự vui sướng.
Dáng vẻ lạnh lùng vô tình của cô khiến cho Vân Tử Diễm nhận ra, lần này cô ta không có cách nào chạy thoát được nữa rồi.
Vân Tử Lăng vẫn đứng yên nhìn cô ta vật lộn, mắt trợn trắng, nhìn đôi chân cô ta từ đang vùng vẫy cho đến khi duỗi thẳng, không còn cử động.
Cô quan sát toàn bộ quá trình, giống như nhìn một người xa lạ. Hóa ra nhìn một người từ từ chết đi cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Mười phút sau đó, bác sĩ đi vào trong phòng bệnh.
“Bà Hoắc, chúng ta nên đi ra ngoài thôi.” Vừa nói, bác sĩ vừa mỉm cười bước đến nhưng vừa nhìn thấy một đường thẳng hiện ra trên màn hình máy đo nhịp tim thì lập tức sững sờ.
Bác sĩ hốt hoảng quay sang nhìn Vân Tử Lăng.
Cô vẫn dửng dưng đứng đó, không có bất cứ cảm xúc nào, bác sĩ lập tức vội vã nhấn vào chuông thông báo, rồi bắt đầu thực hiện các động tác cấp cứu.
Bên ngoài phòng cấp cứu.
Vân Tử Lăng ngồi trên băng ghế, cầm tấm hình của Mặc Niệm Quang, trong mắt hiện lên ý cười.
“Anh Niệm Quang, chị ta không sống nổi nữa đâu, anh yên tâm, còn một người nữa, em sẽ không bỏ qua đâu.”
Cái chết của Mạc Niệm Quang khiến cô nhận ra một chân lý, người khác làm đau cô một phần, cô không thể trả mười phần.
Cô bắt buộc phải trả lại cho họ trăm lần, nghìn lần, phải khiến cho đối phương vĩnh viễn không có cơ hội đánh trả.
Khúc Tịnh Kỳ và Hoắc Chấn Vũ cũng nhanh chóng đến nơi.
Bà ta tức tốc chạy đến cửa phòng mổ, lo lắng nhìn vào bên trong nhưng không thể nhìn thấy gì.
Khúc Tịnh Kỳ xoay người tức giận nhìn về phía Vân Tử Lăng,bà ta không nói câu nào mà bước lên đưa tay định tát Vân Tử Lăng. Không ngờ cái tát này bị Vân Tử Lăng chặn lại.
Cô nắm lấy cổ tay bà ta rồi đứng dậy nhìn thẳng vào bà ta bằng ánh mắt lạnh lùng.
Cô nở một nụ cười khinh bỉ, rồi xoay ngược cổ tay bà ta, đẩy về phía sau.
Khúc Tịnh Kỳ hoàn toàn bất ngờ trước phản ứng này của Tử Lăng, nếu không có Hoắc Chấn Vũ đỡ kịp thì chắc bà ta đã bị đẩy ngã xuống đất rồi.
“Tử Lăng!” Hoắc Ảnh Quân cũng đang gấp gáp chạy tới “Mẹ, bố!”
“Vân Tử Lăng, tôi nói cho cô biết, nếu Hi Vân xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.” Gương mặt bà ta trông dữ dằn và đáng sợ như thể người cô đã giết chết chính là con gái của bà ta vậy.
Hoắc Chấn Vũ vội vã ôm bà ta vào lòng. “Được rồi, mẹ đừng kích động, Hi Vân đang được cấp cứu bên trong, chắc chắn không sao đâu.”
Khúc Tịnh Kỳ giận đến mức nhịp tim cũng lên xuống không ngừng, cả người đều không cảm thấy dễ chịu. Bà ta đi tới đi lui bên ngoài phòng cấp cứu, mắt cứ luôn dán vào phòng cấp cứu để có thể trông thấy người ở bên trong.
“Sẽ không sao đâu!” Hoắc Anh Quân nhìn cô, anh nhận ra tay cô đang lạnh tới mức đáng sợ, anh lại vội vàng ôm cô vào lòng. “Em làm sao vậy? Sao lại đến bệnh viện một mình? Đã xảy ra chuyện gì?”
Cô được anh ôm trong vòng tay, nhưng không hề động đậy, cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Chỉ có ánh mắt không ngừng nhìn về phía ánh đèn trước cửa phòng mổ.
“Ting!”
Ngay lúc đó, đèn tắt. Cửa phòng mổ mở ra.
Khúc Tịnh Kỳ vội vã chạy qua chỗ bác sĩ: “Bác sĩ, Hi Vân, Hi Vân của tôi…”
Các bác sĩ nhìn bà ta rồi lại nhìn về phía Tử Lăng, kế đến rũ mắt xuống mà nói bằng giọng buồn buồn: “Bà Hoắc, chúng tôi đã cố gắng hết sức, xin đừng quá đau lòng.”
Chân Khúc Tịnh Kỳ mềm nhũn, dường như muốn ngã quỵ. “Bác sĩ, bác sĩ vừa nói gì cơ?”
Hoắc Chấn Vũ vội đỡ lấy bà ta, hoảng hốt sững sờ nhìn bác sĩ.
“Làm, làm sao mà chết?”
Bà ta chụp lấy tay bác sĩ rồi nói trong sự nghẹn ngào: “Cái gì mà đã cố hết sức, không phải bác sĩ nói với tôi con bé đã qua giai đoạn nguy hiểm nhất rồi sao? Tại sao lại chết như vậy, hả?”
Tiếng cuối cùng, dường như bà ta gầm lên.
Bà ta chỉ đi ra ngoài vẻn vẹn có mười phút mà cô ta đã chết rồi.
Sao có thể như thế được?
Bác sĩ cúi đầu, cau mày, nói.
“Bệnh nhân bị cho uống Paraquat, lúc chúng tôi phát hiện ra cô ta đã không còn thở nữa rồi.”
Khúc Tịnh Kỳ nghe vậy thì vô cùng sửng sốt.
“Paraquat?”
Bị cho uống Paraquat?
Vân Tử Lăng bắt Hi Vân uống Paraquat?
Bà ta trợn mắt giận dữ nhìn về phía Vân Tử Lăng, ngay sau đó lao nhanh về phía cô.
Hoắc Ảnh Quân vội kéo cô về phía sau mình, che chắn cô khỏi Khúc Tịnh Kỳ.
“Tôi phải báo cảnh sát, đồ giết người!” Khúc Tịnh Kỳ gào lớn. “Loại con gái độc ác này, cô dám giết Hi Vân?”
Đôi mắt bà ta đỏ ngầu trông vô cùng hung dữ.
Bà ta rút điện thoại ra rồi đồng thời gầm lên.
“Tôi phải báo cảnh sát, tôi phải tố cáo cô tội giết người, tôi phải cho cô chịu án tử hình, tôi muốn cô đi chịu tội với nó.”
Hoắc Ảnh Quân vội vàng cướp lấy điện thoại trong tay bà ta.
Các bác sĩ cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Chuyện của những người này họ không dám chen vào, cũng không dám biết quá nhiều.
“Ảnh Quân!” Khúc Tịnh Kỳ nhìn chằm chằm vào anh, bà ta có vẻ như không thể tin được.
“Con, con đang bảo vệ cho nó sao? Nó đã giết Hi Vân, nó giết Hi Vân đó!”