Thế nhưng, đúng vào lúc Quỷ Lệ cố sức thoát ra thì luồng yêu lực của Tru Tiên Cổ Kiếm lại một lần nữa công phá Đại Phạm Ban Nhược. Toàn thân Quỷ Lệ phút chốc tê dại, tay chân cứng ngắc, luồng sáng vừa chợt lóe lên trên mặt cũng nhạt dần đi.
Lúc ấy, người ngoài nhìn vào, ai cũng thấy Quỷ Lệ mặt dần khô quắt lại, hiển nhiên là cách cái chết chẳng còn bao xa. Tống Đại Nhân và những đệ tử Thanh Vân Môn khi trước có chút giao tình với Trương Tiểu Phàm đều lần lượt quay mặt đi chỗ khác, không còn dám nhìn.
Vào thời điểm thế cục gần như đã an bài ấy, cây Phệ Hồn Ma Bổng trong tay phải của Quỷ Lệ đột nhiên rực sáng, ánh sáng xanh thẫm bùng lên như chợt tỉnh lại sau một giấc ngủ, hàng ngàn huyết tơ màu đỏ kì quái lại một lần nữa phát quang, tại chỗ viên Phệ Huyết Châu rực lên một màu vàng Phật môn chen vào hai sắc xanh đậm và hồng huyết.
Tam môn chân pháp Phật, Đạo, Ma đã hòa vào làm một, cùng cố gượng tung ra một đòn chí mạng trong thời điểm Quỷ Lệ đang vật vã giữa lằn ranh sinh tử!
Phệ Huyết Châu càng lúc càng rực rỡ, lấp lóe ánh vàng kì dị, cả Phệ Hồn Ma Bổng cũng sáng rực lên, thanh quang vần vũ như ngàn tiếng thét gào. Một thoáng sau, tại điểm tiếp xúc giữa Phệ Hồn Ma Bổng và Tru Tiên Cổ Kiếm đột nhiên phát ra một âm thanh khủng khiếp.
Ánh sáng dị thườngtrên viên Phệ Huyết Châu càng lúc càng mạnh, ba sắc màu liên tục xoay chuyển, chầm chậm phát ra một âm thanh tựa như tiếng gầm rên của ma thần thời viễn cổ
“Ù ù ù ù ……”
Bỗng nhiên….
Một luồng hồng khí lấp lánh trong suốt từ vết nứt trên thanh Tru Tiên Cổ Kiếm bị hút ra, hòa vào trong cây Phệ Hồn Ma Bổng, rồi chui vào vật lộn trong viên Phệ Huyết Châu như thể đang giao chiến với quầng sáng màu vàng, nhưng chỉ một thoáng sau hồng khí từ thanh Tru Tiên Cổ Kiếm đã bị ánh sáng trong viên Phệ Huyết Châu đồng hóa, phần lớn còn lại thoát ra ngoài, truyền vào cơ thể Quỷ Lệ qua Phệ Hồn Ma Trượng.
Những biến đổi kì lạ ấy ngay từ khi bắt đầu đã không hề ngừng lại. Hồng khí từ Tru Tiên Cổ Kiếm cứ thế từ từ thoát ra càng lúc càng nhiều, ánh sáng của cây Phệ Hồn Ma Bổng mỗi lúc một mạnh hơn, sắc mặt của Quỷ Lệ cũng dần khôi phục, làn da dần trở lại bình thường, thậm chí trong còn hồng hào tinh anh hơn trước.
Hồng quang trên thanh Tru Tiên Cổ Kiếm lúc cực thịnh có thể làm chói mắt, song cho đến lúc này dường như đã bất lực trước yêu khí của Phệ Huyết Châu. Tru Tiên kiếm quang nhạt dần, Phệ Hồn Ma Trượng trái lại càng lúc càng sáng.Chúng nhân Thanh Vân Môn xung quanh lúc này phần lớn đều nhận ra dường như có cái gì không ổn, gã yêu nhân Quỷ Lệ kia không biết đã ngấm ngầm thi triển ma thuật nào lên Tru Tiên Cổ Kiếm làm thanh kiếm mất đi thần lực kinh thiên hãi tục của mình.
Sau một hồi bàn cãi huyên náo, bỗng một số người trong đám hét lên, mấy luồng ánh sáng pháp bảo nhằm người Quỷ Lệ lao tới. Quỷ Lệ khi ấy đang toàn tâm toàn ý đối phó với thanh cổ kiếm, đâu còn để ý đến động tĩnh xung quanh. Mấy luồng pháp bảo lao thẳng vào lưng, Quỷ Lệ vẫn đứng yên không hề có chút phản ứng
Thân người hắn rung lên, khí huyết đảo lộn, miệng ộc ra từng búng máu tươi, máu rơi đúng trên Tru Tiên Cổ Kiếm. Thanh kiếm cổ vốn đã như đèn sắp tắt, bị dính máu tươi, lại đột nhiên trở nên đỏ hồng. Vết thương phía sau còn chưa biết nông sâu ra sao, Quỷ Lệ lại cảm thấy trong người sức hút kỳ lạ của thanh Tru Tiên Cổ Kiếm, máu trong huyết quản lại một lần nữa chực chờ tuôn ra.
Trong đầu hắn như có ánh sét loáng qua, Quỷ Lệ hiểu rõ đây chính là giờ khắc quyết định sinh tử. Tru Tiên Cổ Kiếm nếu lại chiếm lợi thế, bản thân hắn sẽ không còn cơ hội sống mà sẽ mất hết máu huyết sinh lực cho đến chết khô tại nơi này. Nghĩ đến vậy, Quỷ Lệ hét lên một tiếng điên cuồng. Bất chấp thương thế, bất chấp Thanh Vân, bất chấp tất cả, hắn gom toàn bộ đạo hạnh, dốc tận những gì tu luyện được cùng với ba luồng chân pháp vừa mới lĩnh ngộ dốc sức tung ra mộ đòn công trả Tru Tiên Cổ Kiếm.
Những người xung quanh cũng không biết Quỷ Lệ đã làm gì, chỉ thấy hắn hứng trọn mấy luồng pháp bảo của đệ tử Thanh Vân Môn, máu tươi ộc ra, rồi thanh Tru Tiên Cổ Kiếm chợt phát ra ánh sáng đỏ rực. Trong khoảnh khắc ấy, từ tay trái của Quỷ Lệ, nơi tiếp xúc với thanh Tru Tiên Cổ Kiếm bỗng phát ra một âm thanh chói tai, cùng với đó là những tiếng răng rắc của xương gãy, cả người Quỷ Lệ bị một lực khổng lồ đánh bật lên không, lao vút đi như một mũi tên qua đầu đám đệ tử Thanh Vân Môn, rồi rơi mãi xuống khu rừng phía xa.
Đám người Thanh Vân Môn giật mình không hiểu chuyện gì, đều ngẩn người ra, phải một lúc sau mới có người định thần hét lên: “Mau đuổi theo, tuyệt đối không được để tên yêu nhân đó chạy thoát!”
Cả đám người như bừng tỉnh, lũ lượt lao theo hướng Quỷ Lệ. Những người có mặt tại đó đều nhận thấy, Quỷ Lệ đã bị trọng thương trong cố gắng đương đầu với Tru Tiên Cổ Kiếm, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để truy sát hắn.
Trong nháy mắt từng bóng người lần lượt lao vút lên không, chỉ còn lại Đại Trúc Phong và Tiểu Trúc Phong là đứng ngây ra. Tống Đại Nhân không đuổi không được, mà đuổi theo lại không nỡ. Văn Mẫn ngồi yên hoảng hốt, Lục Tuyết Kỳ trong tay đã ngất từ lâu.
Trong khi mấy cô nương Tiểu Trúc Phong lo lắng cứu chữa cho Lục Tuyết Kỳ, đột nhiên, trong Tiếng ồn ào ấy, một âm thanh nhỏ như tơ truyền tới. Âm thanh ấy tuy nhỏ, song không hiểu vì sáo lại sắc nhọn như kim châm, đâm vào tận tim của các đệ tử Thanh Vân Môn, giống như tiếng đổ vỡ của một bảo vật linh thiêng, từ bên cạnh họ truyền lại.
Sắc mặt tất cả đột nhiên tái mét, dường như đã nghe thấy âm thanh báo hiệu ngày tận thế. Chúng nhân từ từ quay lại, chỉ một động tác quay đầu đơn giản mà dường như đã tiêu hao toàn bộ sức lực của cả mấy con người.
Dưới ánh mắt chằm chằm quan sát của đệ tử Thanh Vân Môn, thanh Cổ Kiếm huyền thoại đang lặng lẽ cắm xuống một phiến đá trên mặt đất, từ vết nứt trên lưỡi kiếm lại một lần nữa phát ra những tiếng vỡ vụn rắc rắc.
Vết nứt to dần, chậm rãi và mạnh mẽ lan ra khắp thanh kiếm thô sơ mà thần bí ấy, cho đến khi cả thanh Tru Tiên Cổ Kiếm lại một lần nữa rung lên.
” RẮC!…”.
Một âm thanh giòn tan, nửa trên gắn với thanh kiếm rời ra rơi xuống, nửa còn lại vẫn cắm trên mặt đất.
Trong khoảnh khắc ấy, quần hùng đều khựng lại, cả hô hấp cũng dường như lặng ngừng, trong tất cả chỉ còn một khoảng trống rỗng.
Tru Tiên!
Tru Tiên Cổ Kiếm!!!
Gãy rồi….
Giữa lồng lộng càn khôn, trong thanh thiên bạch nhật, đột nhiên một tiếng sét vang trời. Thoáng chốc, bốn phía mây gió cuồng cuộn kéo tới, trời đất đổi sắc, mây đen ùn ùn tụ lại trên đỉnh Thanh Vân Sơn.
Cuồng phong nổi lên, đất đá bị cuốn bay mù mịt, tiếng mưa ầm ầm, tiếng sấm sét long trời lở đất, cùng một lúc giáng xuống.
Cả một vòm trời dường như đang khóc than đau khổ!
Phải chăng trời đất cũng tiếc thương cho thanh thần kiếm yểu mạng!
* * * * * *
Những làn nước mưa lạnh buốt táp vào mặt. đau như dao cứa, toàn thân quỷ Lệ như đông cứng lại, hắn không nhịn được phải rên lên từng tiếng đau đớn.
Mưa như trút đã một canh giờ vẫn chưa có vẻ gì sắp ngừng. Tuy vẫn là ban ngày nhưng mây đen ngùn ngụt bao phủ cả một vùng Thanh Vân Sơn, tứ bề tối mịt như đang giữa đêm đen.
Cũng nhờ trận mưa gió cuồng phong đó, Quỷ Lệ thân mang trọng thương mới có thể tạm thời thoát khỏi sự truy sát của Thanh Vân Môn. Trong trận quyết đấu kỳ lạ với thanh Tru Tiên Cổ Kiếm ấy, nhất là ở đòn đánh cuối cùng, lực phản chấn của thanh kiếm đã làm gãy đến nửa số xương sườn của hắn, xâm nhập vào tận tâm phế. Quỷ Lệ đạo hạnh thâm hậu, song suy cho cùng cũng là xác thịt phàm trần, mỗi bước đi giờ đây đều khiến hắn đau toát mồ hôi lạnh, cả người run lên từng hồi không ngớt.
Quỷ Lệ lúc này đã không còn sức lực để ý đền điều gì, nằm mê man trên mặt đất.
Trong giờ khắc sinh tử ấy, một luồng sáng trong đầu không ngừng mách bảo hắn, nhất định phải gượng dậy mà thoát đi, bởi những ân oán giữa hắn và Thanh Vân Môn, cùng với việc hiện nay thân đang mang trọng thương, một khi đệ tử Thanh Vân Môn phát hiện thì chắc chắn hắn chỉ có đường chết.
Mà Quỷ Lệ suy cho cùng thì bây giờ vẫn còn lý do để chưa thể chết!
Hắn nghiến răng cố nén cơn đau, chầm chậm lê từng bước chạy về phía trước, rời xa Thanh Vân sơn. Xa một bước thì an toàn hơn một chút.
Mưa vẫn ầm ầm trút xuống, cuồng phong dữ dội như thể muốn lấy tất cả nước của trời xanh để rửa sạch mọi xấu xa ác nghiệt trần gian. Quỷ Lệ há miệng cố thở, mỗi lần như vậy, hai bên khóe miệng đều phun ra những luồng khí trắng nhạt trong bóng tối. Thân thể mỗi lúc một lạnh cóng, phía sau tiếng người huyên náo càng lúc càng gần, cùng với đó là tất cả những luồng sát khí.
Tuy hắn gắng hết sức chạy, song thân bị trong thương, dù sao cũng không thể nhanh bằng những kẻ đang lục soát tìm kiếm phía sau. Thanh Vân sơn cây cối chằng chịt, sắc trời lại tối đen, vì thế hắn tạm thời còn giấu được tung tích. Song trong đầu Quỷ Lệ hiểu rằng, nếu cứ như vậy thì cuối cùng cũng bị phát hiện mà thôi.
Quỷ Lệ đã loạng choạng, nắm được một vật như thể cành cây hay dây mây, cố hết sức bước về phía trước, lảo đảo ngã xuống bên cạnh một thân cây nhỏ, khó khăn lắm mới trụ vững lại được. Những lăn lộn đó lại càng làm cho thương thế trầm trọng hơn, những cơn đau như xuyên vào tận trong xương tủy. Quỷ Lệ gần như không còn thở ra hơi, nói gì đến chạy trốn.
Tiếng huyên náo phía sau mỗi lúc một gần, dường như trong tiếng mưa gió sấm chớp, vẫn có người nghe được âm thanh khác lạ nên chỉ đúng hướng truy tìm. Chỉ một thoáng sau, Quỷ Lệ đã nghe tiếng bước chân dồn dập hướng về chỗ hắn vừa ngã xuống.
Quỷ Lệ giật mình, giờ đây cho dù có ra sức chạy cũng không thể thoát nổi đám người truy bắt. Hắn nhắm nghiền hai mắt, cả thân người nhẹ nhàng trượt trên mặt đất, rồi ẩn chìm vào trong lớp đất bùn do mưa gió tạo ra. Trong bóng tối, Quỷ Lệ giờ đây không khác một đóng bùn đất bị cả thế giới của cuồng phong mưa gió lãng quên vậy.
Tiếng bước chân, tiếng huyên náo dần tụ lại, những kẻ truy tìm thay nhau chửi mắng, đồng thời không ngừng dùng gậy chọc vào khắp các bụi rậm xung quanh. Quỷ Lệ náu mình giữa đám bùn lầy, nằm sấp trên mặt đất không động đậy, tim cũng gần như ngừng đập. Trong bóng tối, hắn nằm im chờ sự tuyên án của số phận.
Thiên địa bất nhân, có lẽ vạn vật cũng đều là sô cẩu mà thôi!
Gió vẫn gào thét, mưa vẫn không ngừng!