Đầu tiên là một gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ không tỳ vết, cái cổ cao thanh tú, mặc một bộ váy nạm kim cương vô cùng sang trọng.
Hạ Hà xuất hiện trước mắt mọi người.
Đến cả Dương Thanh trông thấy Hạ Hà được trang điểm tỉ mỉ cũng không thể không thừa nhận cô gái này quá xinh đẹp.
Có lẽ là để nâng cao hiệu quả thu hút khách hàng, Hạ Hà đã được trang điểm cầu kỳ, trông như một cô công chúa cao quý diễm lệ, ngoại trừ đôi chân trần và ánh mắt hoảng sợ.
Cô ta đang bị nhiều người vây xem như một món đồ vật, sao có thể chịu đựng nổi?
Toàn thân Dương Thanh tỏa ra khí lạnh khiến Tô San ngồi bên cạnh cũng bất giác run rẩy, kinh ngạc quan sát dáng vẻ hơi kích động của anh.
Hạ Hà tình nguyện hy sinh sự trong trắng của mình để bảo vệ Tiêu Tiêu mới quen không lâu, Dương Thanh vẫn luôn nhớ ơn huệ này.
Bây giờ cô ta lại bị coi như món đồ mua bán, Dương Thanh thực sự rất tức giận.
“Giá khởi điểm là năm triệu, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm trăm nghìn.
Bắt đầu đấu giá!”, người chủ trì đấu giá cười nói.
“Hai mươi triệu!”
Dương Thanh là người đầu tiên ra giá.
Khi đấu giá bốn cô gái trước đó anh đều ra giá vào lúc cuối cùng, lần này anh lại là người đầu tiên.
Số tiền anh nói quá lớn.
Khiến những người vốn định tham gia đấu giá đều từ bỏ ý định.
Tài sản của mỗi một người có mặt ở đây đều chỉ ở tầm trăm triệu.
Bắt họ lập tức lấy ra hai mươi triệu quả thực là một số tiền khổng lồ.
Cho dù là người của các gia tộc đứng đầu có tài sản rất lớn nhưng hầu như tất cả đều tài sản cố định, số tiền lưu động trong tay không hề nhiều.
Hạ Hà đang hoảng loạn nghe Dương Thanh nói vậy liền nhìn chằm chằm anh.
Dương Thanh dịu dàng nhìn cô ta, nhưng Hạ Hà lại cảm nhận được anh đang muốn nói cô ta đừng sợ, anh sẽ cứu cô ta rời đi.
Hạ Hà lập tức òa khóc.
Sự hoảng loạn khi bị người ta bắt cóc và sợ hãi khi bị lấy ra làm hàng bán đấu giá khiến tinh thần của cô ta gần như sụp đổ.
Nhưng đúng lúc này, cô ta lại nhìn thấy Dương Thanh.
“Hai mươi triệu, còn ai muốn đấu giá nữa không?”
“Còn ai nữa không?”
Người chủ trì đấu giá hỏi hai lần liên tiếp cũng không thấy ai lên tiếng.
“Hai mươi triệu lần một!”
“Hai mươi triệu lần hai!”
“Hai mươi triệu lần…!”
“Ba mươi triệu!”
Người chủ trì giơ búa lên định gõ xuống thì một giọng nói vang dội khắp phòng đấu giá.
Mọi người nhao nhao nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Bỏ ra hai mươi triệu để đấu giá một cô gái đã rất khó tin rồi, ba mươi triệu còn khủng khiếp hơn.
Dương Thanh cũng quay sang nhìn, chỉ thấy một gương mặt quen thuộc đang nhìn chằm chằm anh cười lạnh.
“Cậu cả nhà họ Trang, Trang Tất Phàm!”
Có người nhận ra thân phận của người vừa đấu giá.
Mà bên cạnh Trang Tất Phàm còn hai người khác, Dương Thanh nhìn một cái đã nhận ra.
Chính là hai người có xung đột với anh trước đó ở ngoài cửa club Long Đằng.
Một người là Ngụy Minh Nguyệt, người nhà họ Ngụy.
Người còn lại là Mạnh Xuyên của nhà họ Mạnh ở tỉnh lỵ.
Gương mặt sưng phù của anh ta tràn đầy vẻ khiêu khích nhìn về phía Dương Thanh.
“Có cả cô chủ nhà họ Ngụy, Ngụy Minh Nguyệt!”
“Các người quên mất một người rồi, còn có cả cậu cả nhà họ Mạnh, Mạnh Xuyên nữa!”
“Cái gì? Mạnh Xuyên cũng tới đây sao? Buổi đấu giá này do nhà họ Mạnh tổ chức, theo quy định người của gia tộc bọn họ không được phép tham gia đấu giá cơ mà!”
“Đồ ngu, Mạnh Xuyên chỉ đến xem thôi, ai bảo anh ta đến đấu giá?”
…
Xung quanh vang lên tiếng xì xầm bàn tán.
Dương Thanh chỉ nhìn thoáng qua rồi lại tiếp tục ra giá: “Năm mươi triệu!”
Oành!
Tất cả đều giật mình kinh hãi!
Cả căn phòng chìm vào im lặng, ai cũng sợ ngây người.
Vì một cô gái bỏ ra tận năm mươi triệu, điên rồi sao?
Trang Tất Phàm cũng rất ngạc nhiên.
Gã biết tại sao Dương Thanh muốn mua được Hạ Hà nhưng không ngờ anh có thể bỏ ra năm mươi triệu vì cô ta.
Nhưng gã lại nghĩ, có thể khiến Dương Thanh mất thêm nhiều tiền nữa cũng rất hả dạ, thế là lại cắn răng hô lên: “Sáu mươi triệu!”
“Một trăm triệu!”
Trang Tất Phàm vừa lên tiếng, Dương Thanh lập tức tăng giá.
“Dương Thanh, anh điên rồi à? Vì một cô gái đấu giá tận một trăm triệu?”
Tô San cũng sốt ruột gào lên với Dương Thanh.
Trang Tất Phàm bắt đầu do dự.
Đừng nói là một trăm triệu, hai mươi triệu gã cũng không có.
Trước đó trông thấy Dương Thanh liên tục tham gia đấu giá, gã có thể chắc chắn anh nhất định sẽ đấu giá Hạ Hà nên mới cố tình hét giá thật cao để làm khó anh.
Nhưng bây giờ Dương Thanh đã ra giá một trăm triệu.
Nếu gã tiếp tục tăng giá, chắc là Dương Thanh cũng sẽ tăng theo.
Nhưng lỡ như anh từ bỏ thì sao?
“Một trăm triệu, còn ai muốn đấu giá nữa không?”
“Một trăm triệu lần một!”
“Một trăm triệu lần hai!”
Đúng lúc này, Trang Tất Phàm hạ quyết tâm hét giá lần cuối: “Một trăm năm mươi triệu!”
Mọi người đã bị hai kẻ điên này khiến cho chết lặng.
Trang Tất Phàm tỏ vẻ đắc ý, bắt đầu ảo tưởng Dương Thanh sẽ tiếp tục tăng giá.
Khi đó gã sẽ châm chọc một câu: “Nếu anh thích thì nhường cho anh đấy!”
Khi tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Dương Thanh, chờ anh tiếp tục đấu giá thì anh lại không hề nhúc nhích.
Trang Tất Phàm lập tức bối rối, chợt có dự cảm không lành.
“Ê, không phải anh lợi hại lắm sao? Tiếp tục đi? Ông đây sẽ chơi với anh tới cùng!”
Trang Tất Phàm đứng bật dậy hét lớn với Dương Thanh.
Nhưng tất cả đều nhìn ra được sự hốt hoảng của gãi
Hai mắt Dương Thanh lóe lên, khẽ nhếch khóe miệng.
“Cậu thích thì nhường cho cậu đấy!”
Dương Thanh thản nhiên nói.
Nghe vậy, mọi người đều ồ lên, Trang Tất Phàm lại chết sững người.
“Một trăm năm mươi triệu lần một!”
“Một trăm năm mươi triệu lần hai!”
“Một trăm năm mươi triệu lần ba, đấu giá thành công! Chúc mừng anh đã lấy được người đẹp về tay mới mức giá gấp ba mươi lần giá khởi điểm”.
Người chủ trì đấu giá gõ búa thông báo.
Trang Tất Phàm nghe xong, chân mềm nhũn, ngồi phịch trên mặt đất.
– —————————
.