Trước lúc bản thân đối diện với cái chết, không nhìn thấy bất kỳ máu tanh nào cũng là một điều tốt.
Phó Thiết Ảnh cẩn thận bưng đồ ăn ra khỏi tủ, món ăn này, làm ra cũng không bao lâu vậy mà đã lạnh tanh rồi.
Anh ta muốn đem đi hâm nóng một tí, lại bị Châu Vũ ngăn lại, dùng nước nóng cũng có thể ăn được rồi.
Cô ấy cũng viện cớ, nói bản thân đang trong quá trình giảm cân, không thể ăn đồ ăn dầu mỡ, uống nước cũng tốt cho sức khỏe.
Phó Thiết Ảnh mím môi, trong khoảng thời gian này luôn tự cảm thấy mình chính là một kẻ thất bại, làm liên lụy đến người con gái của mình phải đi theo anh ta sống một cuộc sống khổ sở như vậy.
Hết lần này tới lần khác một câu oán than cô ấy cũng không có, còn phải bận tâm đến cảm xúc của anh ta.
Anh ta đặt thức ăn của mình làm lên trên bàn, hai người ngồi cùng với nhau.
Tài nấu ăn của anh ta đích thực là không dám khen ngợi, mấy món ăn đều đen đến không nhận ra được, căn bản không nhìn ra nguyên liệu là cái gì.
Cô ấy cẩn thận nếm thử một miếng.
Cánh gà kho coca cháy đen?
Cần tây xào thịt dư muối.
Cái món canh này… Chắc là cà chua luộc trứng, nhưng mà vỏ trứng cũng không bóc vỏ.
“Có phải rất khó ăn đúng không?”
Anh ta hỏi.
“Ừm, thật sự rất khó ăn, chính anh cũng thấy được rồi mà, bộ dường như quỷ này làm sao giống món ăn ngon được?”
Phó Thiết Ảnh bị lời này làm cho nghẹn nửa chữ cũng không nói nên lời.
Anh ta không ngờ rằng Châu Vũ lại thẳng thắng đến như vậy, một chút vòng vo cũng không có.