“Đi!”, Độc Cô Ngạo xé mở không gian, một tay túm lấy Diệp Thành rồi biến mất ngay lập tức.
Sau khi ba người rời đi, không gian bị bóp méo, ba người mặc áo choàng đen xuất hiện trên hư không, một chàng thanh niên mặc áo giáp, một ông già tóc trắng và một nữ tử áo tím.
“Tới muộn rồi”, nữ tử áo tím cau mày nhìn mặt đất lộn xộn bên dưới.
“Thiếu chủ, là ông ta sao?”, ông già tóc trắng nhìn thanh niên mặc áo giáp.
“Khả năng cao là Pháp Luân Vương”, thanh niên mặc áo giáp hít sâu một hơi, ánh sáng sắc bén xẹt qua đôi mắt sâu thẳm như bầu trời sao.
“Năm đó Chiến Vương điện hạ đã chặt được đầu của ông ta, không ngờ ông ta vẫn còn sống”, vẻ mặt nữ tử áo tím cực kỳ nghiêm nghị.
“Đi thôi! Về tổ địa”, thanh niên mặc áo giáp quay đi trước tiên: “Nếu trước lúc qua đời Phụ Vương đã tính được Pháp Luân Vương có thể sống lại, vậy chắc chắn cũng sẽ để lại cách khống chế ông ta”.
Khi trời gần sáng, Độc Cô Ngạo dẫn Diệp Thành tới một sơn cốc đầy hoa tươi.
Vạn Hoa Cốc?
Diệp Thành đảo mắt nhìn một vòng như thể nhận ra đây là nơi nào vậy, đây chẳng phải là Vạn Hoa Cốc mà trước đây Gia Cát Vũ tiền bối đưa hắn tới sao? Lần đó hắn còn giúp Phục Linh tiền bối luyện hoá vu chú mà.
“Tiền bối, rốt cục làm thế nào mà người tìm được con vậy?”, Diệp Thành đảo mắt nhìn khắp nơi rồi lại nhìn Độc Cô Ngạo.
Đi cả chặng đường, hắn không biết đã hỏi câu này bao nhiêu lần nhưng Độc Cô Ngạo vẫn lặng thinh khiến Diệp Thành cảm thấy ái ngại.
“Trên người ngươi có ấn pháp của ta”, Độc Cô Ngạo vừa đi xuyên vào biển hoa tuyệt đẹp vừa lãnh đạm lên tiếng.
“Ấn pháp?”, Diệp Thành nhướng mày nhìn khắp người mình, nếu không phải Độc Cô Ngạo nói ra thì hắn cũng không biết còn có chuyện này, vả lại cho tới bây giờ hắn cũng không tìm ra ấn pháp ở đâu.
“Ấn pháp đó chỉ có thể dùng một lần”, giống như biết trước thắc mắc của Diệp Thành nên Độc Cô Ngạo mới nói ra lý do.