Cơ Hoan quay đầu lại hỏi:
– Chẳng lẽ tu vi Vân Tri Thu đã cao hơn mấy người chúng ta.
Miêu Nghị không muốn giải thích, không có tinh linh, bằng vào tu vi của các ngươi muốn tới Đại thế giới quả thực là muốn chết. Hắn thậm chí còn đang cân nhắc có nên đánh chết năm lão gia hỏa này ở trên tinh môn hay không. Chỉ là không biết làm thế nào, năm lão gia hỏa này cũng không phải là ăn chay. Không tới đại thế giới không giao ra công pháp. Vân Ngạo Thiên nếu như bị hắn giết chết, bên Vân Tri Thu cũng khó ăn khó nói, cho nên hắn cũng chỉ dám nghĩ vậy mà thôi.
– Sợ rằng phải mất mấy tháng, chư vị trở về chậm rãi đợi tin tức đi.
Vân Ngạo Thiên lên tiếng nói:
– Tiểu tử, ngươi đối đãi với trưởng bối hay sao? Ta chờ ở đây ngươi có ý kiến sao?
…
Miêu Nghị im lặng, hiện tại còn nói là trưởng bối của ta? khi muốn cướp đồ của ta sao không thấy ngươi khách khí?
Tư Đồ Tiếu cười nói:
– Chúng ta vẫn nên ở đây thì hơn, tránh cho ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cơ Hoan cũng gật đầu nói:
– Năm người chúng ta hộ pháp cho ngươi, vinh hạnh đặc biệt này không phải ai cũng có.
Miêu Nghị vừa bực mình vừa buồn cười, hộ pháp cái rắm, nói đơn giản là sợ hắn nói không giữ lời. Hắn khinh bỉ nhìn năm người rồi nói:
– Nếu để cho các ngươi ở Vô Lượng thiên, đoán chừng Phong Bắc Trần có chết cũng không nhắm mắt, năm vị vẫn nên về sớm thì hơn.
Mục Phàm Quân dứt khoát nói rõ:
– Vạn nhất ngươi chạy thì làm sao bây giờ?
Miêu Nghị kinh thường nói:
– Nếu như ta muốn chạy thì đêm qua đã chạy, còn cần chờ tới bây giờ sao? Được rồi, ta cũng không so đo với mấy người cac ngươi, muốn ở nơi này cũng được. Mỗi một người phát ra một phần pháp chỉ về là được.
Mục Phàm Quân hỏi:
– Pháp chỉ gì?
Còn có thể là pháp chỉ gì nữa chứ? Miêu Nghị muốn năm gia hỏa thanh minh thừa nhận với người các quốc gia, thừa nhận Miêu Nghị thay thế vị trí của Phong Bắc Trần.
Kỳ thực cũng không phải làm như vậy, chỉ cần cho ngũ thánh ra khỏi tiểu thế giới. Cả tiểu thế giới đều là địa bàn của hắn. Nhưng mà vì tiếp nhận địa bàn Vô Lượng quốc thuận lợi một chút, hắn không ngại làm phiền năm vị này.
Năm người này đối với chuyện này cũng không có gì mâu thuẫn, một khi tình huống không đúng, loại chuyện này có thể tùy thời thay đổi.
Vì vậy năm người phát pháp chỉ, Miêu Nghị mệnh lệnh năm vị yêu tướng phân biệt mang tới năm chỗ trong Đại ma thiên.
Phong Bắc Trần chết không thể dấu diếm được. Một đoạn thời gian ngắn sau bắt đầu truyền ra, chỉ là có người bán tín bán nghi. Đợi tới lúc Đại ma thiên, Thiên n goại thiên, Âm dương thiên, Cực lạc thiên và Vạn yêu thiên bắt đầu công khai tỏ thái độ ủng hộ Miêu Nghị, cả tiểu thế giới rung động không nhẹ.
Nhân mã thần đạo vẫn đang tập hợp, số lượng tu sĩ khổng lồ nhất vẫn là cảnh giới Tung Hoành, đội ngũ khơi nơi xuất ra hết. Tất cả đều đang trên đường di chuyển, tiếng bước chân của long câu vang vọng khắp nơi.
Chim chóc trong núi kinh hãi bay lên, hai bên đường thi thoảng có thể nhìn thấy dân chúng bình dân né tránh xe ngựa, đồng thời quỳ xuống dập đầu bái kiến tiên nhân.
Đám thiết kỵ đi qua, trên người dân chúng ven đường bị phủ lên một tầng bụi bặm.
– Công Tôn huynh, nghe nói năm đó ngươi và Miêu Nghị đã từng là đồng liêu ở Trấn Hải sơn sao?
Trong ba vị sơn chủ suất lĩnh ba đạo nhân mã vọt lên đầu có người hỏi. Người vừa mới hỏi là sơn chủ Trấn Hải sơn Công Tôn Vũ.
Một đám người trên đường đi nghe tin Miêu Nghị chém giết Phong Bắc Trần, trở thành tân chủ nhân của Vô Lượng quốc.
– Chuyện đã qua không cần phải đề cập tới.
Công Tôn vũ cười cười, trong nụ cười cất giấu một chút đắng chát.
Tâm tình của mình thế nào chỉ có một mình hắn biết, một bước bỏ qua là bỏ qua cơ hội cả đời chỉ có một. Người năm đó một mực đi theo hắn là Miêu Nghị có địa vị gì? Mà ngay cả rất nhiều người năm đó như Dương Khánh, Tần Vi Vi đều ngồi trên vị trí phủ chủ. Mà hắn vẫn như cũ, làm sơn chủ Trấn Hải sơn, tu vi tự nhiên vẫn còn ở cảnh giới Thanh Liên.
Lúc trước bởi vì đắc tội qua với Miêu Nghị, không dám đi hai điện mà Tần Vi Vi và Miêu Nghị tọa trấn. Ai ngờ về sau Dương Khánh lại có thể trở thành đại tổng quản thần lộ, tương đương với đi một vòng hắn vẫn còn ở dưới trướng Dương Khánh, chỉ là chênh lệch đã quá xa.