Ngay cả chuyện điên rồ như vậy mà đám người Tô Trung Dung còn làm ra được, vì thế mấy việc như len lén bắt nạt cô, đánh cô cũng không phải là không có.
Lúc đó cô hẳn là vẫn chưa lợi hại như bây giờ, không có năng lực phản kháng, cho nên mới bị thương nặng như vậy?
Giờ phút này, Nguyễn Hạo Thần cảm nhận được ngọn lửa giận từ ngực đang không ngừng lan tràn đến toàn thân, giống như có thể đốt cháy anh vậy.
Trong bệnh viện, khi nghe Tô Khiết bị đánh, trong lòng đã không cách nào bình tĩnh nổi rồi.
Có điều, lúc này, Nguyễn Hạo Thần vẫn phải cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, mặc dù ban nãy câu trả lời và phản ứng của viện trưởng Lục không có bất kỳ điểm bất thường nào, anh vẫn phải xác định lại chuyện này một chút.
Thư ký Lưu vốn có một bụng thắc mắc, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt này của tổng giám đốc thì một chữ cũng không dám thốt ra.
“Dẫn Tô Trung Dung tới cho tôi.” Nguyễn Hạo Thần hé môi, gằn từng chữ, giống như băng kết, đâm khiến người ta phát đau.
Nếu như viện trưởng Lục nói thật, Tô Trung Dung nhất định là biết. Tổn thương của Tô Khiết mà thực sự do đám người Tô Trung Dung gây ra, vậy thì anh nhất định sẽ khiến cho ông ta sống không bằng chết.
“Vâng.” Mặc dù thư ký Lưu không rõ dụng ý của tổng giám đốc nhà mình, nhưng mà vào loại tình huống này thì không dám nhiều lời.
Trước một tòa nhà cao tầng trong thành phố A, Trương Minh Hoàng đang đứng nghiêm.
Mỗi lần ông ta tới thành phố A, đều phải tới chỗ này, bởi vì nơi này chính là nơi ông gặp gỡ người ấy.
Lần đầu tiên gặp nhau, cũng là lần duy nhất.
Ai mà ngờ được, chỉ một lần gặp mặt lại khiến ông ta tìm suốt hai mươi lăm năm.
Trương Minh Hoàng nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, sớm đã không còn vết tích của hai mươi lăm năm trước, cũng như hai mươi lăm năm qua, ông ta vẫn luôn không tìm thấy tung tích của người kia.
Hai mươi lăm năm, tất cả đã thay đổi, cảnh còn người mất, ông còn có thể đi đâu tìm người?