Khi Diệp Thành đang căng thẳng nhìn lên đó thì một bóng người mặc đồ trắng xuất hiện bên cạnh hắn, nhìn kỹ hơn thì chính là hình nộm Tử Huyên của hắn.
Nhìn thấy Tử Huyên, mắt Diệp Thành sáng lên, hắn đã quên mất vị đại thần này, cô chủ động ra đây nghĩa là định giúp đỡ hắn!
Quả nhiên Tử Huyên không nói lời nào, bước lên hư không, thi triển bí thuật Súc Địa Thành Thốn, thoáng chốc đã vọt tới trước mặt Pháp Luân Vương, giơ tay tung một chưởng khiến ông ta phải lùi về sau.
Lần này, một tia kinh ngạc loé lên trong mắt Độc Cô Ngạo, ông ta không biết Tử Huyên tới, không ngờ còn có thể một chưởng đẩy lùi Pháp Luân Vương, nữ tử áo trắng trước mặt này mạnh nhường nào chứ!
So với Độc Cô Ngạo, Pháp Luân Vương hơi nhíu mày, vẻ mặt hơi kiêng kỵ, quan trọng nhất là ông ta trước nay luôn chơi đùa người chết nhưng lại không tìm được khí tức sinh mạng từ trên người Tử Huyên.
“Ngươi là ai?”, Pháp Luân Vương trầm giọng hỏi.
Vẻ mặt Tử Huyên đờ đẫn, trên mặt không có chút dao động cảm xúc, đáp lại Pháp Luân Vương chỉ là một bàn tay ngọc lấp lánh trong suốt, một chưởng nhìn như đơn giản nhưng lại chứa đựng rất nhiều bí thuật thần thông.
Pháp Luân Vương hừ lạnh, khí thế bỗng chốc tăng vọt, ông ta không lùi mà tiến, tung ra một chưởng.
Hai chưởng va vào nhau, cả hai người đều bị đẩy lùi.
Keng!
Độc Cô Ngạo xông lên, một kiếm tuyệt thế đâm vào ngực Pháp Luân Vương, nhưng khả năng hồi phục của Pháp Luân Vương lại mạnh đến mức khiến ông ta phải ngạc nhiên, không ngờ có thể lành lại ngay lập tức.
“Các ngươi đúng là đáng chết!”
Pháp Luân Vương giận dữ hét lớn, khí âm sát cuồn cuộn ập tới.
Thấy vậy, Tử Huyên và Độc Cô Ngạo mỗi người đứng một bên trái phải, thi triển thần thông cái thế, hợp lực chống lại Pháp Luân Vương.