Trong lúc nói chuyện, Đoàn Vô Nhai lại lao tới một cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ khác.
Độc Du không nói gì, cõng Dương Thanh mau chóng dân Đoàn Ngữ Yên đi.
“Nhị hoàng tử, ngài đừng làm bậy!”
Ba cao thủ Thần Cảnh còn lại vừa hốt hoảng vừa tức giận.
“Tránh ra!”
Đoàn Vô Nhai không thèm đáp lại, giậm chân một cái, nhảy đến chỗ cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ định cản đường Độc Du.
“Âm!”
Một chưởng tung ra, kẻ đó bị đánh bay.
Phút chốc, hai cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ trong số bốn người Đoàn Vô Viêm dẫn đến đều nằm liệt trên đất.
Hai cao thủ Thần Cảnh trung kỳ còn lại còn không tiếp cận được Đoàn Vô Nhai, bị đánh bay đi dễ như trở bàn tay.
Đến đây, năm cao thủ Thần Cảnh gồm cả Đoàn Vô Viêm đều nằm sõng soài dưới đất, sắc mặt ai nấy đều tái mét, chỉ biết mở to mắt nhìn Độc Du đưa Dương Thanh đi.
“Đoàn Vô Nhail”
Đoàn Vô Viêm rít lên, trong mắt tràn đầy tơ máu, hừng hực sát khí.
Từ khi đột phá vào Thần Cảnh hậu kỳ, ông ta cho răng dù mình không phải đối thủ Đoàn Vô Nhai thì cũng không có chuyện ngay cả một chiêu cũng không tiếp được.
Nhưng đến lúc này, ông ta mới ngộ ra mình và Đoàn Vô Nhai cách nhau quá xa.
“Đoàn Vô Nhai, anh dám làm trái mệnh lệnh của bố, để Dương Thanh chạy mất, anh không sợ bị bố giết sao?”
Đoàn Vô Viêm giận dữ chất vấn.
Đoàn Vô Nhai tự giều cười: ‘Nếu bố quyết tâm muốn giết tôi thì có sao đâu?”
Chỉ cần Độc Du có thể đưa Dương Thanh và Đoàn Ngữ Yên rời khỏi đây, ông ta chết cũng không có gì tiếc nuối..