Anh cam đoan thế nào? Anh là ai chứ?” Trong lòng viện trưởng Lục khẽ động, mười ngày kia làm cho ông biết được năng lực của người này, cho nên ông tin rằng gã có thể làm được.
“Đương nhiên là tôi có cách của mình.” Người ở đầu dây bên kia không trả lời thẳng, trong giọng nói vẫn mang theo ý cười.
“Chẳng lẽ anh cũng là bác sĩ?” Con ngươi viện trưởng Lục lóe lên, đột nhiên hỏi một câu.
Thật ra viện trưởng Lục chỉ tùy tiện đoán, cũng không có bất kỳ căn cứ nào.
Nhưng sau khi ông hỏi xong, lại đột nhiên nghe được lời nói của người bên kia có chút thay đổi.
Viện trưởng Lục ngẩn người, chẳng lẽ ông đoán đúng? Đối phương thực sự là bác sĩ? Chỉ là không biết là nam hay nữ.
Nghĩ vậy, đột nhiên ông cảm giác rất nhiều việc có thể nói rõ, ví dụ như phần bệnh án giả liên quan đến Tô Khiết kia, từ góc độ làm một bác sĩ như ông có thể nói là hoàn hảo không có bất kỳ sơ hở nào.
Với cả, phần bệnh án giả này có thể đột nhiên xuất hiện tở trong kho tài liệu của bệnh viện, điều này tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
Người kia nhất định là đặc biệt quen thuộc đối với hệ thống quản lý của bệnh viện, với cả năng lực chắc chắn rất mạnh.
Có điều, kẻ đó là ai?
Tại sao lại chọn trúng ông? Tại sao lại muốn lừa gạt Nguyễn Hạo Thần?
Người này hiểu rõ Nguyễn Hạo Thần như vậy, hẳn là quen biết Nguyễn Hạo Thần?
“Viện trưởng Lục cứ làm tốt chuyện của mình là được, thứ không nên hỏi tốt nhất đừng hỏi.” Giọng nói của người kia lại lần nữa truyền tới, lần này không còn ý cười nữa, dường như còn mang theo vài phần lạnh lùng sắc bén.
“Không phải việc của tôi đã hoàn thành rồi sao?” Viện trưởng Lục đương nhiên không dám trêu chọc gã, cũng không dám nói lung tung nữa.