Lăng Hàn chiến phát cuồng, Bất Diệt Thiên Kinh vận chuyển trong cơ thể, người hắn tỏa ánh sáng vàng, phù văn vô tận hiển hiện. Cường giả Tiên phủ cảnh như Lôi Hỏa Đại Đế cũng không thể hiểu thấu, chỉ biết trố mắt nhìn.
Đại Hắc Cẩu kích động nói:
– Đây là! Đây là!
Đại Hắc Cẩu nhảy loi choi, mắt chó lồi ra ngoài, nó phát điên vỗ đầu mình:
– Tại sao bổn tọa không nhớ nổi? Rõ ràng vô cùng quen thuộc!
Không ai chú ý thấy người Đại Hắc Cẩu có các phù văn màu vàng lấp lóe hơi giống của Lăng Hàn, nó cũng không chú ý thấy vì đang phát khùng.
Thần cốt kêu leng keng, uy lực thiên kiếp quá mạnh, dù Lăng Hàn không tự nát thần cốt nhưng hiệu quả rèn luyện không yếu đi chút nào, chính thức bước vào độ cao Thập Bát Giai Thần Thiết, vẫn còn tăng tiến.
Cùng với lực phòng ngự tăng cao, Lăng Hàn càng lúc càng nhẹ nhàng, các tiên thuật vận chuyển quen tay hơn, càng lúc càng ngày càng mạnh.
Giọng Tiểu Tháp vang trong thức hải của Lăng Hàn:
– Hắc tháp… Tầng thứ sáu mở ra!
Năm tầng đầu đối ứng lực lượng ngũ hành, tầng thứ sáu là… lôi!
Ầm!
Trong Hắc tháp xuất hiện thần lôi màu tím đánh vào các mảnh thần dược đem đến hủy diệt, chín mươi chín phần trăm thần dược chết ngay, chỉ số ít thưa thớt sống sót, chất lượng cao hơn một tầng lầu.
Ngàn dặm mới tìm được một, tinh phẩm trong tinh phẩm!
Luân Hồi thụ cũng bị tổn hại nặng, một nửa thân cây bị chém đứt, gần như đứt đoạn sự sống, lá cây rơi rụng. Chỉ có chính giữa là còn giữ lại chút sự sống.
Cây tiên này bị Hắc tháp thúc đẩy nhổ ngọn lớn nhanh, nó mãi mãi không thể trở thành Luân Hồi thụ thật sự. Nhưng tử lôi lấy chết đổi sống, nếu vượt qua được kiếp nạn này thì cái cây sẽ có bắt đầu mới, trưởng thành Luân Hồi thụ thật sự.
Trong chết sinh ra sống.
Lăng Hàn quét thần thức hiểu rõ mọi chuyện xảy ra trong Hắc tháp, hắn thầm ngộ ra. Lôi kiếp cuồng bạo đầy sát khí, nhưng trong sát khí ẩn chứa sự sống bừng bừng.
Lăng Hàn ngửa đầu nhìn lôi vân, trước giờ chỉ có người bị động độ kiếp, chưa từng có ai nghĩ đi vào sâu trong lôi vân nhìn xem. Nơi đó có cái gì?
Tận cùng cái chết là sự sống, đằng sau lôi kiếp tràn ngập tính hủy diệt là cái gì?
Ý niệm nảy ra làm Lăng Hàn không kiềm được nghĩ tiếp, hắn hú dài lao hướng lôi vân.
Các Thánh Vương thấy thế vẻ mặt hoảng hốt nói:
– Điên rồi!
Chưa từng có ai muốn vào trong lôi vân nhìn xem, đây là sai! Nhiều cường giả từng có suy nghĩ này nhưng ai muốn và dám làm đều đã chết.
Từ xưa đến nay biết bao cường giả chết vì điều này, sau này không còn người dám thử nữa.
Đây là đường chết.
Thế nhưng Lăng Hàn bước ra một bước này!
Lăng Hàn lao vào lôi vân.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Có năm mươi người khổng lồ tia chớp, thiên kiếp chỉ giữ quy mô như vậy chứ không tăng mạnh thêm. Nhưng khi Lăng Hàn đột tiến thì thiên địa như bị chọc giận.
Đùng!
Lại một tia chớp đánh ra biến thành một người tia chớp khổng lồ mới.
Không chỉ có một.
Đùng đùng xoẹt xoẹt!
Tia chớp liên hồi, số lượng người khổng lồ càng lúc càng nhiều, có huơ lôi mâu, có múa điện kiếm, có đấm ra, có đá tia chớp trắng sáng loáng.
Lăng Hàn không sợ hãi. Lực lượng sấm sét khủng bố chuyển động trong Hắc tháp khiến hắn như dung hợp với lôi hệ quy tắc, đồng hóa với nó. Các tia chớp ập đến chẳng thể tổn thương Lăng Hàn được.
Lăng Hàn lúc này tương đương với hóa thân của lôi hệ quy tắc rồi lại cao cấp hơn.