– Cho dù là thác ấn một phần, cũng không quan trọng. Mặt bên thạch bài ghi lại hẳn là một loại bí thuật đúng không? Ta không cần bản thể của thạch bài, chỉ cần ngươi rập in một phần xuống là được
– Cái này ta cần suy tính một chút. Dương Khai nghĩ nghĩ, đáp
– Không thành vấn đề! Tuyết Nguyệt sảng khoái đáp ứng
– Nhưng mà trước đó, ngươi phải cùng ta cùng chung hành động. Dương Khai cười một tiếng ha ha
– Có Nghê Quảng ở đây, ta nghĩ cũng không thể nào thoát khỏi các người đâu
– Ai biết được, ngươi người này rất giảo hoạt, không cẩn thận một chút sẽ để ngươi chạy mất. Tuyết Nguyệt khẽ hừ một tiếng
– Cho nên ta mới có thể bảo Nghê thúc mời ngươi. Đây mới là mục đích chủ yếu nhất của Tuyết Nguyệt bảo Nghê Quảng dẫn vào Dương Khai! Trong nháy mắt thấy được Dương Khai tới nơi này, Tuyết Nguyệt đã biết, nhiệm vụ chưa xong của mình năm đó có thể làm tiếp rồi
– Nếu nói xong rồi, vậy hãy đi về trước đi, cửa vào khả năng không được bao lâu thì có thể mở ra, đợi vào bên trong, ngươi không nên chạy loạn. Tuyết Nguyệt không yên tâm dặn dò
– Biết rồi.
Không bao lâu, hai người lần nữa quay trở về phụ cận cửa vào. Nghê Quảng vẫn như cũ đang nhắm mắt dưỡng thần. La Lam cũng đứng ở một bên lẳng lặng chờ, thấy hai người lần nữa xuất hiện, La Lam chỉ nhẹ nhàng gật đầu, cũng không hỏi nhiều
– Tuyết Nguyệt. Dương Khai bỗng nhiên tiến bên cạnh Tuyết Nguyệt, nhẹ nhàng gọi một tiếng
– Chuyện gì? Tuyết Nguyệt không khỏi có chút khẩn trương, nhíu mày
– Ngươi có thể chớ đến gần như vậy được không? Dương Khai kỳ quái nhìn nàng một cái, lúc này mới hỏi
– Người nào tới nơi đây, ngươi nhận biết chứ?
Tuyết Nguyệt đáp
– Có ít người biết, có ít người không nhận ra
– Vậy người đó… ngươi có biết không? Dương Khai vừa nói, vừa nháy mắt ra hiệu về một phương hướng. Tuyết Nguyệt lặng lẽ liếc một cái về bên đó, phát hiện bên đó cường giả Hư Vương Cảnh toàn thân đều bao phủ trong một đoàn hắc khí, căn bản thấy không rõ diện mạo. Hắc khí kia giãy giụa giống như vật còn sống vậy, lộ ra một cỗ khí tức khiến người cực kỳ không thoải mái, khiến người không rét mà run
– Chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe qua. Tuyết Nguyệt không tự chủ được rùng mình một cái, nhỏ giọng trả lời:
– Sao thế? Hắn có vấn đề gì
– Không biết có phải cảm giác của ta sai lầm hay không, hắn tựa hồ bộ dáng rất để ý ta. Dương Khai cau mày. Tuyết Nguyệt kinh ngạc, nàng dĩ nhiên sẽ không nghĩ đến Dương Khai tự mình đa nghĩ. Thực lực của Dương Khai không yếu, nếu thực sự có người chú ý hắn, hắn khẳng định sẽ có chút cảm ứng. Nếu hắn đã nói như vậy, cường giả bị bao phỉ trong hắc khí đó, nhất định là chú ý hắn. Phảng phất ấn chứng thuyết pháp của Dương Khai vậy, ngay lúc Tuyết Nguyệt len lén quan sát đối phương, từ trong đoàn hắc khí, lại truyền đến một tiếng cười quái dị kiệt kiệt, tiếng cười cực kỳ chói tai. Tuyết Nguyệt không khỏi sắc mặt trắng nhợt.
– Người đó… rất nguy hiểm, không nên đi trêu chọc hắn. Nghê Quảng bỗng nhiên mở mắt ra da, nhẹ nhàng mà nói một tiếng, thần sắc nghiêm túc
– Nghê thúc, người đó có lai lịch gì? Tuyết Nguyệt hỏi
– Không rõ lắm. Nghê Quảng lắc lắc đầu
– Trong nhóm cường giả Hư Vương Cảnh mà ta biết, không có một người nào có thể đối mặt số người này. Nhưng… lão phu lại có thể đã nhận ra hắn rất mạnh, có lẽ, hắn không dưới lão phu
– Nói như vậy, hắn cũng là Hư Vương lưỡng tầng cảnh sao
– Có phải lưỡng tầng cảnh hay không lão phu cũng không thể phán đoán, trừ phi cùng hắn động thủ. Nghê Quảng chậm rãi nói
– Dù sao các ngươi không nên trêu chọc hắn. Người này khí tức tà ác, hẳn là tu luyện công pháp âm tà gì đó
– Ta hiểu rồi. Tuyết Nguyệt biết điều gật đầu. Kế tiếp, để tránh Dương Khai trêu chọc tới người không nên trêu, Tuyết Nguyệt rất cẩn thận giới thiệu cho hắn một ít đường đi cùng thân phận của cường giả Hư Vương Cảnh ở đây. Người ở chỗ này có hơn mười vị, Tuyết Nguyệt biết tám phần, có hai ba người nàng không nhận ra, cũng có thể làm ra một chút suy đoán. Dương Khai nhất nhất nhớ trong lòng bộ dạng cùng thân phận của những người đó, để phòng bất cứ tình huống nào. Bên ngoài cửa vào, mọi người đều yên lặng chờ đợi. Thỉnh thoảng lại có Hư Vương Cảnh mới tới chạy đến đây, tự tìm một vị trí, nhắm mắt dưỡng thần. Ước chừng ba ngày sau, trong tinh không xa xôi, bỗng nhiên xuất hiện một đạo lưu quang rực rỡ. Lưu quang đó bày biện ra hào quang màu tím dịu dàng, cực kỳ chói mắt. Vào lúc ánh sáng màu tím xuất hiện, Nghê Quảng hoắc mắt mở mắt ra, ánh mắt sâu sắc nhìn phương hướng ánh sáng màu tím tới, hừ lạnh một tiếng nói
– Lão thất phu này không ngờ cũng tới… Ông ta dường như liếc mắt liền nhìn ra thân phận của người đến.
– Bất quá cũng tốt, hắn tới, gần như là có thể rồi. Nghê Quảng lại nói một tiếng. Trong đạo độn quang màu tím tích chứa khí tức vô cùng cường đại, không dưới Nghê Quảng chút nào, chỉ thấy người tới nhất định là một cường giả Hư Vương lưỡng tầng cảnh. Đã nhận ra điểm này, nhóm Hư Vương nhất tầng cảnh lúc nãy đến chỗ này đều hơi biến sắc mặt, duy chỉ có thân ảnh bao phủ trong hắc khí như cũ phát ra tiếng cười quái dị, lăn lộn không thèm để ý, tiếng cười lại làm cho người ta rợn cả tóc gáy. Giây lát, ánh sáng màu tím liền độn tới trước mặt mọi người cách đó không xa, quang hoa chợt tan ra, lộ ra hai đạo thân ảnh bao phủ bên trong. Hai người đều là thân hình khôi ngô tráng kiện giống nhau, thoạt nhìn giống như một khuôn đúc ra vậy, cũng đồng dạng đều tóc dài màu tím dồi dào, trên vai rối tung, thoạt nhìn tiêu sái hiên ngang, hành vi vô cùng đặc biệt. Hai người này, thoạt nhìn giống như huynh đệ vậy. Nhưng nếu cẩn thận quan sát, thì phát hiện không phải như thế, bởi vì tu vi của hai người chênh lệch rất lớn. Một người trong đó, Hư Vương lưỡng tầng cảnh, còn một người khác, lại chỉ có Phản Hư tam tầng cảnh, cùng một cảnh giới như Tuyết Nguyệt và Dương Khai vậy. Sau khi thân ảnh hiện ra, con ngươi của hai người bễ nghễ tách nhập, ngắm nhìn mọi nơi, cùng nhau ném sự chú ý đến bên phía Hằng La Thương Hội. Nghê Quảng cùng Hư Vương lưỡng tầng cảnh cường giả ánh mắt nhìn nhau… Tuyết Nguyệt cùng Phản Hư tam tầng cảnh võ giả ánh mắt va chạm… Người nào cũng không yếu thế, người nào cũng không lùi bước, thần sắc của mỗi người đều phong đạm vân khinh
– Ha ha ha! Tiếng cười vang lên như rung trời vậy, Hư Vương lưỡng tầng cảnh tóc tím cường giả cười ha hả, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng hào sảng
– Để chư vị đợi lâu, lão phu đã tới chậm một chút
– Không có người nào đợi ngươi, Tử Long, ngươi vẫn thích tự mình đa nghĩ như vậy a! Nghê Quảng cười lạnh một tiếng.
– Vậy sao, ta cho rằng Nghê huynh ngươi chỉ mong sao ta nhanh tới đây chứ. Tử Long cười hắc hắc.