Cố Thành Trung có một loại cảm giác, tiểu bạch thỏ mình nuôi lớn đột nhiên biến thành một con thỏ lưu manh.
Cô nhóc này trước đây không phải là rất trong sáng sao? Khiến chính mình cũng không dám quá phận sợ cô không chịu nổi kích thích.
Kết quả cô thì ngược lại, thủ đoạn tán tỉnh gì cũng biết hết.
Hứa Trúc Linh bị dọa tới mức trực tiếp quỳ gối trên mặt đất, mông dựa vào gót chân, thảm mềm mại dưới đầu gối cũng không đau chút nào.
“Anh… em sai rồi…”
“Có thể đổi lại cách xưng hô thành baba được rồi, cũng để anh cảm nhận thử một chút tình thú.”
“Em… em thật sự sai rồi, anh đừng lòng dạ hẹp hòi nữa mà.”
Cô túm lấy vạt áo của anh, lung lay tới lui đây đáng thương.
“Hứa Trúc Linh, những lời này em học từ đâu ra, nói ra thì anh có thể bỏ qua chuyện cũ cho em. Nếu không, em sẽ đánh mông em cho đến nở hoal”
“Thật… sẽ bỏ qua chuyện cũ sao?”
Mắt cô sáng rực lên.
Vì vậy, nửa giờ sau, vợ chồng Cố Ngọc Vy vô cùng lo lắng bị gọi trở về.
Vừa bước vào cửa, Cố Ngọc Vy liên cảm nhận được hơi thở quỷ dị.
Trong phòng khách, Hứa Trúc Linh hai tay véo lỗ tai, giống như bị phạt đứng.
Cô nhìn Cố Ngọc Vy bằng ánh mắt đáng thương, lặng lẽ nhắc đến: “Ngọc Vy, thực xin lỗi…” : “Sao vậy? Chuyện gì thế này? Anh à, anh bắt nạt người à?”
“Nguyên Doanh cũng đến đây sao?
Vừa lúc cũng để cậu hiểu rõ thêm một chút về vợ cậu.”