Một bên khác, Đoàn Vô Nhai ra ngoài phòng họp rồi nhanh chóng trở về biệt viện.
“Nhị hoàng tử!”
Thấy ông ta đã về, một cao thủ Thân Cảnh hậu kỳ vội vàng tiến lên, nét mặt lo lắng.
“Độc Du, ông đưa cậu Thanh và Ngữ Yên rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn ngay!”
Đoàn Vô Nhai nôn nóng ra lệnh.
“Nhị hoàng tử, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Độc Du hoảng hốt hỏi.
Ông ấy không thuộc Hoàng tộc họ Đoàn mà là được Đoàn Vô Nhai cứu nên đi theo ông ta.
Ở Hoàng tộc họ Đoàn, ông ấy có thể không nghe lệnh của Đoàn Hoàng nhưng tuyệt đối tuân theo lời của Đoàn Vô Nhai.
Thế mà giờ Đoàn Vô Nhai lại bảo ông ấy đưa, Dương Thanh và Đoàn Ngữ Yên đi, điều này chứng tỏ có chuyện lớn rồi.
“Không kịp rồi, đi khỏi đây nhanh lên!”
Đoàn Vô Nhai thúc giục: ‘Dù sao tôi cũng là Nhị hoàng tử của Hoàng tộc họ Đoàn nên cho dù bị tước đi vị trí người thừa kế cũng không có ai làm gì tôi, nhưng nếu ông và những người khác ở lại nhất định sẽ bị giết!”
Từng được năm giữ thân phận Đoàn Hoàng tương lai, Đoàn Vô Nhai cũng không ngốc, với phong cách làm việc của Đoàn Hoàng thì một khi ông ta không còn là người thừa kế nữa, những gì liên quan đến ông ta cũng sẽ bị xóa bỏ.
Kể cả Đoàn Ngữ Yên cũng có thể bị Đoàn Hoàng ra lệnh giết chết.
Lão ta cho rằng cô ấy cũng giống mẹ mình, sống sót sẽ chỉ trở thành gánh nặng cho Đoàn Vô Nhai.
Cái mà Đoàn Hoàng mong muốn là một Đoàn Vô Nhai vô tình vô nghĩa, như thế mới có thể làm việc cho Hoàng tộc họ Đoàn mà không có bất cứ trăn trở nào.
“Bố!”
Đoàn Ngữ Yên kinh hoàng: “Vị trí người thừa kế của bố đã bị ông nội lấy đi rồi sao?”.