Hứa Trúc Linh giật mình, không phải chứ, nhanh chóng như vậy sao? Không dây dưa một hai ngày à?
Buổi sáng đưa ý kiến, buổi chiều đã trở về nhà.
Hứa Trúc Linh cởi giày rồi chạy từ tầng trên xuống tầng dưới, còn không kịp thay miếng bông vải. : Còn vài ngày nữa là đến giao thừa, cảm giác thật tuyệt!
Căn phòng được sưởi ấm, không hề cảm thấy lạnh một chút nào, thảm cũng rất mềm, cảm giác lướt qua lướt lại cũng rất tuyệt, cuối cùng thì cũng không bị bó buộc trên giường nữa, ra đến cửa là bị mẹ chồng vội vàng giục trở vào, để cho cô tịnh dưỡng thật tốt.
Tự do tự tại đúng thực là rất tốt!
Cô nằm trên chiếc giường lớn, lăn qua lăn lại, cảm giác sung sướng vô cùng.
Nếu như ở nhà cũ, bị mẹ chồng thấy được, nhất định phải dừng lại ngay lập tức, bảo cô phải chú ý vết thương.
Cô nghe được tiếng bước chân của Cố Thành Trung, nói: ‘Chồng à, hôm nay không phải ăn kiêng, ăn lẩu có được không?”
“Khi xuất viện, bác sĩ đã nói rằng có thể ăn thức ăn bình thường được, cần phải chú ý, nhưng cũng không cần phải quá hà khắc. Tâm trạng của bệnh nhân là quan trọng nhất, có lợi cho việc khôi phục thể trạng. Anh nhìn xem tất cả những dịp giao thừa, nông dân nói rằng heo phải nặng hơn ba ký, em không thể thua kém một con heo được?”
Cố Thành Trung nghe được những lời này, không thể không nể phục cô vợ nhỏ của anh trên suốt chặng đường về.
Để được ăn một bữa lẩu thì hà tất phải so sánh mình với một con heo?
“Đồ ăn mày!”
Cố Thành Trung tức giận nói, gõ vào đầu cô một cái: ‘Cũng làm mẹ rồi mà chẳng khác gì đứa con nít.”
“Không được sao?”
Cô nhìn anh.
“Được, thế nào anh cũng chiều em hết.”