“Anh muốn bao giờ cũng được cả. Em biết anh không thương em, chỉ hy vọng sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn”.
Minh không biết tại sao trước mặt càng lúc càng mờ, cảm giác nóng bức không rõ ràng dâng lên, anh nghe lời Thanh Lam nói cứ như tiếng ru ngủ, cả người choáng váng khiến anh lắc đầu cố tỉnh táo lại. Đến khi anh mở mắt ra, đột nhiên thấy bóng dáng Quế Chi đứng trước mặt.
Quế Chi đã đi học rồi, một tuần rồi anh còn không thấy bóng dáng cô đâu. Minh bất ngờ khi thấy cô, khóe môi khẽ nở nụ cười. Thanh Lam nhìn mà ngẩn ngơ.
“Quế Chi? Cháu về rồi à?”
Thanh Lam ngơ ngác, nhìn quanh chỉ có mình và anh. Trong lòng chua xót, khóe môi vẫn gượng cười đi sang.
“Chú”.
Minh cảm thấy giọng nói của Quế Chi khá lạ, nhưng vẫn không buồn để tâm. Thanh Lam đi sang, ôm lấy anh. Minh đờ người một thoáng, đã nghe tiếng Thanh Lam thì thầm.
“Chú, cháu rất nhớ chú”.
Minh không đẩy cô ra, ôm lấy cô.
Trong lòng có một cơn nóng bức lan ra, có thứ gì đó xa lạ dần dâng lên thúc đẩy thần kinh của anh.
Ôm cô ấy. Hôn cô ấy.
Minh hít sâu đuổi cảm giác ấy đi, nhưng bàn tay kia càng lúc càng làm loạn. Minh bắt lấy tay cô, cúi đầu đè ép Thanh Lam lên bàn làm việc, hôn xuống trên vành tai cô.
“Quế Chi.”
Thanh Lam đờ người, nhưng vẫn đón nhận nụ hôn của anh. Cô nhắm mắt lại. Ừ, Quế Chi thì sao chứ. Dù sao khi anh tỉnh dậy, người bên cạnh anh vẫn là cô.
Vậy là đủ rồi.
Quế Chi chuyển vào kí túc xá được một tuần, cuối tuần định dọn đồ về nhà thăm chú. Chuyện nói ra cũng dài, kể từ khi nhập học Quế Chi quá bận bịu, nên không có thời gian gọi một cuộc về nhà nữa. Minh thì khỏi phải nói, cô không gọi anh cũng không gọi luôn. Quế Chi mới hiểu, anh vẫn còn đang giận cô vụ chuyển đi.
Quế Chi cảm thấy không thể làm căng với anh, nên sắp xếp thời gian về nhà một chuyến. Dù sao trường của cô cũng chẳng xa nhà mấy, vậy mà Quế Chi có cảm giác như mình đi xa nửa vòng trái đất giờ mới về nhà. Cô vừa vào cửa, người giúp việc nhìn thấy đã ngạc nhiên, “Cháu về rồi à?”
Quế Chi gật đầu, “Chú đâu ạ?”
“Cậu Minh ở nhà”.
Quế Chi hơi bất ngờ, cuối tuần thì cuối tuần, nhưng chú cô có khi nào không làm việc xuyên tuần đâu.
“Chú ấy có khỏe không ạ?”
“Từ hồi cháu nhập học, cậu Minh đổ bệnh đến tận bây giờ chưa bớt”.
Quế Chi nhướn mày, nghe cứ như là cô làm anh bệnh ấy nhỉ. Nhưng Quế Chi biết mình chưa quan trọng đến thế, “Chú ấy bệnh gì vậy? Thôi để cháu vào thăm”.
“Khoan đã”.
Người giúp việc kéo tay Quế Chi lại. Trong mắt bà có sự hoang mang không thể nói thành lời. Quế Chi khó hiểu, “Sao vậy ạ?”
“Cô Lam vừa đi lấy thuốc cho cậu ấy, giờ cháu vào không hay lắm”.
Quế Chi nghe vậy thôi đi vào. Thanh Lam đang ở đây? Quế Chi cảm thấy trong lòng mất mát không cách nào bù đắp nổi. Bảo sao chú có không thèm gọi cho cô một cú điện thoại nào. Lúc trước mỗi khi anh ấy sốt, cô khi nào cũng ở cạnh chăm sóc. Minh là người cậy mạnh, có bệnh cũng không thèm uống thuốc, chỉ có cô mới cho anh uống được…
Nhưng bây giờ, ngôi nhà này sắp có nữ chủ nhân, vị trí bên cạnh anh cũng thay người rồi. Quế Chi nghe vậy không nói gì, đổi hướng đi vào phòng mình. Người giúp việc thấy vậy cũng an tâm xuống bếp nấu cháo, Quế Chi nhìn theo bóng lưng bà ấy, rồi dần lên cầu thang.
Quế Chi đi ngang phòng anh, cánh cửa làm việc không khép, chẳng hiểu sao cô lại đi vào bên trong. Phòng làm việc của anh không rộng lắm, ngăn kéo bên cạnh mở tung ra. Quế Chi nhướn mày, đi qua đã thấy hộc tủ có dấu lục soát. Cô kéo ngăn ra, bên trong có một bản hợp đồng.
Cô cầm hợp đồng ra, đọc từng chữ trên đó.
Thỏa thuận nuôi dưỡng.
Bên A, ông Nguyễn Phương.
Bên B, ông Nguyễn Minh.
Bên B có trách nhiệm nuôi dưỡng chăm sóc cô Nguyễn Quế Chi, Bên A sẽ chuyển nhượng tám phần trăm cổ phần công ty Vĩnh Phát cho bên B. Hợp đồng có hiệu lực hai mươi năm…
Quế Chi đọc lướt một lúc, tay run đến mức không giữ nổi hợp đồng. Đây là nói dối phải không? Quế Chi năm mười bốn tuổi, bố mẹ đuổi cô ra khỏi nhà. Quế Chi đã nghĩ có lẽ ông bà chỉ ghét mình thôi. Là Minh dẫn cô về. Không biết hai người nói gì với nhau, Minh khi ấy mới hai mươi, anh quỳ cầu xin bố mẹ cô cả một đêm để cho cô vào nhà.
Đêm ấy trời không mưa, gió lạnh đến mức lạnh cả lòng Quế Chi. Cuối cùng Minh vẫn thành công, từ đó cô đến ở với anh. Anh làm tròn vai trò chú của mình, cô muốn gì anh mua cho cô.
Quế Chi không có ai cả, chỉ có anh.
Quế Chi buồn, bố mẹ không biết, chỉ có anh an ủi.
Quế Chi có điểm tốt, không có ai khoe, chỉ mỗi anh vỗ đầu Quế Chi giỏi lắm.
Sinh nhật Quế Chi, có khi đấng sinh thành còn không nhớ, chỉ có Minh mỗi năm đều mua bánh quà, chưa có năm nào quên, chưa năm nào anh không nhớ. Quế Chi muốn sao, Minh sẽ có cách hái cả trăng xuống cho cô.
Minh như vậy, nên Quế Chi chẳng còn cách nào khác, chỉ biết ngốc nghếch tựa vào anh, cố gắng hết mình đi bên anh. Để một ngày nào đó có thể sóng bước bên anh, rồi tình cảm ấy thay đổi từ bao giờ, cô cũng không biết nữa. Cô chỉ biết trên đời này chỉ có mình chú cô đối tốt với cô, thì cô sẽ dành trọn tình cảm của mình cho anh.
Chỉ là bây giờ cô lại vô tình biết được. Thì ra, tất cả yêu thương anh trao trước giờ, thậm chí tất cả những chiều chuộng, chẳng qua là một bản giao dịch mà thôi?
Tám phần trăm cổ phần công ty Vĩnh Phát, với Minh hai mươi tuổi cần xoay vòng vốn, quả là có sức quyến rũ khó mà kiềm chế được. Vì vậy, anh nuôi cô?
Quế Chi bật cười. Cô không dám tiêu xài tiền của anh, từ nhỏ đã cố gắng làm anh vui lòng, làm anh không phải lo lắng cho mình. Anh nuôi thả cô, cho cô tất cả những gì cô muốn, thì ra anh chỉ là bảo mẫu của cô mà thôi.
Thì ra, tiền tốt như vậy đấy, tình cảm cũng có thể mua được bằng rất nhiều tiền.
Quế Chi đau lòng đến không thở được, cô đặt hợp đồng vào vị trí cũ. Chạy ù ra khỏi nhà. Quế Chi bước đi hụt, ngã đau điếng trên sàn, nhưng cô vẫn không dừng lại. Cô phải rời khỏi đây, nếu không cô sẽ điên mất…