“Trấn Quốc Công phụ trách chiến sự với Bắc Yên, buôn bán quân lương mưu lợi, mà chủ mưu đứng sau lưng tiệm lương thực Hữu Tài, chính là trưởng công chúa Phúc Thụy điện hạ.”
Hoàng thượng còn chưa kịp nhìn hồ sơ, nghe thấy Thẩm Lệ nói, liền cả kinh đến trợn tròn hai mắt.
“Cái gì?”
Thẩm Lệ liền kể lại tỉ mỉ một lượt những lời tử sĩ của Thế tử Ninh Vương Phủ khai ra, trong đó liền bỏ qua sự tồn tại của người nhà họ Chu.
Sắc mặt Hoàng thượng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được mà trở nên xanh mét.
Chờ Thẩm Lệ nói xong, hoàng thượng liền vỗ bàn một cái.
“Thật đúng là tỷ tỷ tốt của trẫm! Thân tỷ tỷ! Trẫm bị Trấn Quốc Công dắt mũi trong triều đình suốt mấy năm, nàng không vì trẫm phân ưu thì thôi, lại còn cấu kết cùng Trấn Quốc Công mưu phản!”
Thẩm Lệ liền nói: “Thật ra người mà trưởng công chúa Phúc Thụy cấu kết, không phải thực sự là Trấn Quốc Công.”
“Tiệm lương thực Hữu Tài đều là của nàng, ngươi còn nói chuyện hộ nàng sao?”
Thẩm Lệ cúi thấp đầu, nói: “Ở tiệm lương thực Hữu Tài, trưởng công chúa điện hạ gặp Thế tử Ninh Vương Phủ.”
Trữ vương cùng Thế tử Ninh Vương Phủ muốn làm gì, khi hồi kinh Thẩm Lệ hồi đã hồi bẩm tỉ mỉ với hoàng thượng. Cũng chính vì như thế, kế hoạch của cha con Trữ vương, chưa áp dụng đã bị bóp chết. Mặc dù Hoàng thượng không thể bắt ông ta, nhưng lại có thể hung hăng trách cứ ông ta một phen, sau đó giám sát chặt chẽ.
Nhưng bây giờ..
Ánh mắt Hoàng Thượng như liệp ưng nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, phẫn nộ khiến khuôn mặt ông ta trở nên dữ tợn.
“Ngươi nói là, thân tỷ tỷ của trẫm cùng Trữ vương ngồi trên cùng một thuyền?”
Thẩm Lệ gật đầu, đáp: “Nhìn trước mắt thì, đúng là như vậy.”
“…”
Hoàng Thượng tức giận hất tung tất cả đồ đạc đặt trên bàn. Bút giấy, tấu chương rơi đầy xuống đất.
Thẩm Lệ thừa dịp Hoàng thượng hơi ngừng lại, nói: “Trước khi bệ hạ đăng cơ, trong vòng một đêm, Vinh Dương Hầu Phủ liền phải chịu thảm cảnh diệt môn, nghe nói vụ án này lúc đó định là do tội phạm gây án.”
Hoàng thượng không rõ, tại sao Thẩm Lệ lại đột nhiên nhắc đến vụ án từ thời tiên đế này. Nhưng ông ta biết, Thẩm Lệ từ trước tới giờ không biết nói nhảm.
Giữ im lặng, Hoàng thượng chờ Thẩm Lệ nói tiếp.
“Về sau, bởi vì tò mò, thần liền tự mình điều tra vụ án này, phát hiện, em gái của con dâu bà tử phụ trách ăn uống ở Vinh Dương Hầu Phủ, làm việc ở phủ đệ của trưởng công chúa Phúc Thụy.”
Hoàng thượng nheo mắt. Trái tim cũng đập nhanh hơn. Lời này của Thẩm Lệ có ý tứ gì, không phải là đã quá rõ rồi sao!
“Ngươi nói là huyết án của một nhà Vinh Dương Hầu Phủ, là do Phúc Thụy làm?”
“Thần không chắc chắn, nhưng thần biết, khi đó, trưởng công chúa Phúc Thụy luôn không hòa thuận với phu nhân Vinh Dương Hầu, phu nhân Vinh Dương Hầu là thanh mai trúc mã với phò mã của trưởng công chúa, trước khi làm phò mã, người hắn vốn muốn cưới chính là phu nhân của Vinh Dương Hầu.”
“Sao ngươi lại biết chuyện này?”
Thẩm Lệ.. Đương nhiên là Chu Hoài Sơn nói cho hắn biết! Chu Hoài Sơn thậm chí còn nói, hắn chính là Vinh Dương Hầu kìa! Ban đầu hắn cũng rất chấn kinh. Nhưng nghĩ lại mọi chuyện liên quan đến Chu Hoài Sơn, căn bản vốn không phù hợp với bộ dáng mà một anh nông dân nên có, lại thêm cảm tình của hắn đối với Chu Thanh, yêu ai yêu cả đường đi, hắn liền tin lời Chu Hoài Sơn nói. Đêm đó từ huyện Thanh Hà trở về, hắn đã tìm xem hồ sơ trước kia của Vinh Dương Hầu Phủ. Bản án kia, đích xác là có rất nhiều chỗ kì quái.
Nhưng những lời này, hắn lại không thể nói cho hoàng thượng nghe.
“Thần tìm được một vài vị lão nhân trước kia, nghe ngóng được.”
Thẩm Lệ nói vô cùng chững chạc đàng hoàng, hoàng thượng cũng không có nghi ngờ gì nữa. Lúc này, trong đầu ông hiện lên bộ dáng của trưởng công chúa Phúc Thụy. Ở trong ấn tượng của ông, vị hoàng tỷ này, luôn dịu dàng hiền thục. Nàng thật có thể làm ra chuyện mưu hại cả nhà Vinh Dương Hầu sao?
Hoàng thượng lắc đầu, ánh mắt nhìn về những hồ sơ kia. Trên hồ sơ, là chứng cứ Phúc Thụy công chúa cấu kết với Trữ vương cùng Trấn Quốc Công. Loại chuyện mưu phản này mà nàng cũng làm ra được, huống chi là diệt cả nhà người ta!
“Chuyện này, ngươi thấy thế nào?”
Thẩm Lệ vội nói: “Chuyện của trưởng công chúa cùng Trữ vương, nói là quốc sự thì chính là quốc sự, nói là gia sự của bệ hạ thì chính là gia sự của bệ hạ, thần xin nghe theo phân phó của người.”
Hoàng Thượng nhíu mày, nói: “Có chuyện nói thẳng!”
Thẩm Lệ liền ôm quyền nói: “Thần cho rằng, việc cấp bách hiện tại, vẫn là quân quyền trong tay Trấn Quốc Công. Thần điều tra ra chuyện Trấn Quốc Công buôn bán quân nhu, đã chọc cho Trấn Quốc Công vô cùng tức giận. Một khi ông ta có ý định cố ý để cho Bắc Yên tới khiêu khích bệ hạ, bệ hạ sẽ rất bị động. Mà khi ấy lại vừa vặn cho Trữ vương cơ hội thừa lúc vắng mà vào. Trữ vương sở dĩ rục rịch, cũng là vì Trấn Quốc Công đang quấy đục vũng nước này.”
“Không phải là ngươi đã bắt Tô Khác sao?”
“Với tính cách của Trấn Quốc Công, sợ là hắn sẽ không vì một Tô Khác mà khuất phục đâu, chỉ cần Thái tử vẫn còn là Thái Tử, Trấn Quốc Công sẽ vĩnh viễn không đổ.”
Thẩm Lệ nói thẳng thắn, trong lòng hoàng thượng cũng vô cùng chấn động. Trấn Quốc Công là cậu ruột của thái tử. Trấn Quốc Công sẽ không cho phép hoàng tử khác làm thái tử, thì thái tử cũng sẽ không cho phép Trấn Quốc Công rơi đài.