Hạ Viễn dần dần thay đổi ánh mắt của mình đối với Vân Yến thành ánh mắt phức tạp, đứng phắt dậy, chân hắn tự động lùi về phía sau vài bước.
“Mới vậy thôi mà đã sợ hãi à?” Sở Tri lên tiếng, con ngươi đen thẳm như vực sâu hơi lóe.
Hai mắt Hạ Viễn hơi nheo lại, làm động tác cúi người trước Sở Tri.
“Chỉ có người như Sở gia chủ tài cao mới không sợ hãi mà thôi, tôi đây chỉ là một huyết tộc nhỏ nhoi, không dám đối mặt trực tiếp với con quái vật phía dưới.”
Dứt lời Hạ Viễn liền lắc nhẹ thân mình biến mất, con dơi không biết từ đâu xuất hiện bay ra khỏi sảnh bằng cửa sổ nhỏ gần đó.
“Nhát gan như thế, Hạ gia chủ thật bất hạnh biết bao.” Sở Tri thì thầm, ánh mắt tiếp tục dõi theo tình hình phía dưới.
Vân Yến quan sát hoàn cảnh bấy giờ của mình, bình tĩnh suy nghĩ một chút.
Sau đó cô dùng kiếm cắt phần đầm dài vướng víu dưới chân một cách đầy trơn tru và nghệ thuật, bộ trang phục mặc dù bị cô tùy tiện cắt nhưng vẫn không mất đi vẻ hào nhoáng mà ngược lại càng dễ nhìn hơn, nhìn gọn gàng hơn hẳn.
Vân Yến cười nhạt, đôi mày tinh tế hơi nhướng lên.
“Sao nào? Đánh tiếp không? Tôi sẽ tiếp tục dùng tay không đánh với mấy người.”
Nam nhân huyết tộc nghe vậy liền ôm bụng lùi về phía sau ánh mắt hiện rõ chán ghét mười phần.
“Đánh! Ngươi có giỏi thì nhường ta ba giây đi.” Nam nhân hất mặt khinh thường nói.
Vân Yến: “…”
Người ta nhịn ngươi một lần không có nghĩa là người ta phải nhịn ngươi lần hai đâu nha!
Một lũ dơi nhát như thỏ đế.
Nam nhân nhân lúc Vân Yến suy nghĩ liền ra hiệu bằng ánh mắt cho các huyết tộc bên cạnh, huyết tộc bên cạnh liền hiểu ý ngầm gật đầu.
“Ngươi không dám chứ gì?” Nam nhân cười lạnh.
“Ngươi giỏi thì chặt tay ra rồi đưa ta đi? Ngươi đừng có mà ngang ngược.” Vân Yến hung hăng cười, nhìn cô bây giờ có chút giống nữ thần kinh.
Nam nhân không tức giận chỉ đứng yên một chỗ, phía sau lưng bỗng nhiên mọc ra thêm một cái cánh dơi, mắt cũng ngày càng đỏ hơn, hắn một bước bay lên không trung.
Trong mắt Vân Yến thì lại thành hình ảnh con gà tập bay.
Đáng sợ sao?
Mắc cười thì đúng hơn.
“Ta không nghĩ phải dùng đến sức mạnh đặc biệt này đâu, thực lực của ngươi rất cao, nếu bây giờ cam chịu làm huyết nô của ta thì sẽ không bị ngược đãi.” Nam nhân tán thưởng cô, âm thanh mang theo ý mời gọi.
Vân Yến trợn mắt, suýt chút nữa là rút kiếm ra chém chết con dơi thích làm màu này rồi.
Đánh thì không xong, cứ nhắc đến mấy chuyện viễn vông.
Lũ dơi các ngươi đúng là mơ mộng hảo huyền mà.
Đám người được Vân Yến bảo vệ sau lưng sợ hãi đến mức tay chân bủn rủn, không hề có chút phòng bị nào.
Thậm chí có vài nữ sinh đã la hét chói tai vì cảm thấy nam nhân kia mọc cánh quá đáng sợ.
“Im miệng, đây không phải bộ phim kinh dị để cho mấy người hét toáng như vậy đâu.” Vân Yến gắt gỏng nói, bình tĩnh liếc nhìn đám người phía sau mình.
Các nữ sinh lập tức im miệng lại, nuốt tiếng hét vào cổ họng, chỉ còn tiếng nức nở ở đầu lưỡi.
Bọn nam nhân cũng không khác gì, dẫu sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến một cảnh tượng kì lạ như thế này.
Vân Yến thở dài, sau đó vỗ vỗ trán, bày tỏ rằng bản thân cảm thấy bất lực.
Đúng thật là một lũ người phiền phức, không biết bán cho huyết tộc thì đổi được bao nhiêu thanh chocolate nữa.
Có nên bán không nhỉ?…
Hệ – lần thứ n vô tình đọc được suy nghĩ của Vân Yến – thống: “…” Ký chủ có chút vấn đề về não.
Có lẽ nên bán thôi!
Hệ thống: “…” Ký chủ thật sự điên rồi!
Vân Yến thở dài, thì thầm một mình, trông vô cùng cô đơn, “Nếu mà bây giờ nam nữ chính của vị diện đột nhiên xuất hiện giúp mình đánh lũ trẻ trâu này thì hay biết mấy, sẽ có thêm thời gian ăn chocolate…”
Hệ thống 000 đột nhiên cảm thấy buồn phiền muốn khóc.
Ký chủ đột nhiên chán đời là sao?
Ký chủ, cô cứ tiếp tục kiêu ngạo như lúc nãy đi, đừng như vậy nữa! Cô khiến tôi cảm thấy vừa lo vừa sợ đó!