Đầu tiên, Tần Chung ngẩn người, sau đó lại giống như chợt bừng tỉnh, thông suốt mọi lẽ: “A, nguyên nhân chắc là tại túi tiền và dây buộc tóc này của hạ thần. Lúc sáng, các vị đại nhân cũng nói với thần như vậy.”
“Túi tiền và dây buộc tóc?” Hoàng thượng không hiểu.
Tần Chung vội tháo túi tiền và dây buộc tóc xuống: “Hoàng thượng, người xem lại thử xem!”
“A!” Hoàng thượng lui lại một bước nhìn kỹ Tần Chung từ đầu đến chân, nội tâm cảm thấy kinh ngạc không thôi: “Khanh mang chúng lên người lại lần nữa cho trẫm xem!”
Tần Chung vâng lệnh đeo túi tiền lên hông và buộc dây buộc tóc lại lên đầu.
Tức khắc, trong mắt hoàng thượng lộ rõ vẻ không thể tin nổi: “Chuyện này là sao?”
Tần Chung chắp tay: “Hồi hoàng thượng, đây là do tiện nội hạ thần thêu ạ!”
Tần Chung ngẩng đầu lên, mặt lộ mấy phần ngượng ngùng: “Không phải hạ thần khoe khoang, nhưng tay nghề thêu thùa của nương tử thần đúng là vô cùng tinh xảo. Nương tử thần thường nói, một tú nương giỏi mấu chốt không phải chỉ ở đồ thêu, mà còn ở người thêu! Đồ thêu và người thêu phải tương thông, hợp làm nhất thể. Làm được như thế mới có thể trở thành tú nương xuất sắc nhất.”
Thời điểm nhắc đến thê tử, trên mặt Tần Chung tràn đầy đắc ý, thấy long nhan mang ý cười nhìn mình, Tần Chung mới giật mình nhận ra dường như mình đã khen thê tử quá mức nên vội vàng chắp tay khom người trước hoàng thượng: “Hoàng thượng thứ tội, là hạ thần vọng ngữ!”
(*vọng ngữ: lời nói quá sự thật.
_cuồng ngôn vọng ngữ: nói năng ngông cuồng, không đúng sự thật, không coi ai ra gì. Đây là câu mang ý nghĩa mắng.)
Hoàng thượng phất phất tay, ngài quay lại ghế, ngồi xuống, nói: “Tần ái khanh, hôm nay khanh đã cho trẫm chứng kiến một chuyện lạ. Nếu lời khanh nói là thật, vậy tay nghề của phu nhân nhà khanh…. Quả là phi thường!”
Tần Chung mừng rỡ ngẩng đầu lên: “Thần thay nương tử đa tạ hoàng thượng khen ngợi!”
Hoàng thượng thấy Tần Chung nhất nhất đặt thê tử trong lòng mà có vài phần cảm khái. Ngài và hoàng hậu cũng thành thân từ lúc còn niên thiếu, bởi đăng cơ lúc còn quá trẻ nên quyền lực trong triều đều nằm trong tay các lão thần. Vì giúp hoàng thượng lấy lại hoàng quyền, hoàng hậu đã âm thầm làm rất nhiều việc. Hai người nâng đỡ nhau, cùng vượt qua những ngày tháng gian nan nhất. Hiện tại, dù hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng luận tình thâm, không ai có thể hơn được hoàng hậu.
Sắp tới sinh thần hoàng hậu, hoàng thượng dự định tặng cho hoàng hậu một món quà độc đáo. Thế nhưng, hoàng cung có gì mà không có, muốn tìm một vật khiến hoàng hậu bất ngờ, khiến hoàng hậu thật lòng yêu thích không phải là dễ.
Nhìn dáng vẻ tự hào của Tần Chung khi nhắc đến thê tử, làm hoàng thượng tự nhiên nhớ tới hoàng hậu.
Bên này, Tần Chung thấy hoàng thượng khen thê tử mình thì vui vẻ không thôi, giống như một đứa bé nóng lòng khoe khoang bảo vật, hắn càng thêm phấn khích, nói: “Hoàng thượng, kỳ thực nương tử thần còn am hiểu việc may thêu nữ y hơn. Mỗi một bộ y phục do nương tử thần may ra đều có kiểu dáng xinh đẹp, sáng tạo hơn người. Người mặc vào càng được tôn thêm khí chất….”
Hoàng thượng nghe xong càng thêm ngạc nhiên.
Tần Chung thấy hoàng thượng im lặng thì giật mình lo lắng, vội quỳ xuống: “Xin hoàng thượng thứ tội, hạ thần thất lễ!”
“Ha ha ha ha…..”
Nào ngờ, chẳng những hoàng thượng không giận mà còn bật cười lớn: “Đứng lên đi! Tuổi trẻ hấp tấp, không sao!”
“Tạ hoàng thượng! Vậy…. Hạ thần xin cáo lui!” Nói xong, Tần Chung định lui ra.
“Ái khanh đợi đã! Vừa rồi khanh nói phu nhân khanh còn biết may nữ y?”
“Dạ!” Tần Chung cung kính đáp.
Hoàng thượng trầm ngâm giây lát: “Ưm…. Vậy nếu trẫm muốn phu nhân khanh thêu cho hoàng hậu một bộ phượng bào, dâng lên vào ngày sinh thần của hoàng hậu, không biết có được không?”
Tần Chung nghe xong, đầu tiên là trợn tròn hai mắt, không dám tin vào tai mình, sau đó thì kích động đến mặt mày đỏ bừng, giọng nói phát ra cũng hơi run run: “Thần, tạ hoàng thượng ân điển!”
Dáng vẻ này của Tần Chung làm hoàng thượng buông lỏng vài phần cảnh giác. Ngày ngày tiếp xúc với đám đại thần cáo già, luôn luôn phải suy đoán trong lòng đối phương nghĩ gì, hiếm khi gặp được người vừa nhìn một cái đã nhìn thấu lòng hắn, hoàng thượng cảm thấy có chút thú vị. Mặt khác, Tần Chung hết mực suy nghĩ cho thê tử, có thể thấy được y là người trọng tình trọng nghĩa. Loại người này, chỉ cần ngươi thật lòng tốt với y, y sẽ đầu rơi máu chảy vì ngươi, đến chết mới thôi. Cộng thêm Tần Chung là một nhân tài, mới đến Bộ hành chính tổng hợp có vài tháng mà đã biết chiếu theo thói quen của hoàng thượng để viết ký lục. Chi tiết, tổng quát, quy nạp đều ghi rất rõ ràng bày bản. Thời điểm hoàng thượng xem ký lục cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Quả là nhân tài có thể bồi dưỡng.
Có tài, lại có thể khống chế….
Hoàng thượng nhìn Tần Chung, ngài lặng lẽ hơi híp mắt: “Tần ái khanh nói vậy là không đúng! Trẫm nhờ phu nhân khanh thêu phượng bào cho hoàng hậu, khanh lại tạ ân trẫm là sao?”
Tần Chung vội lắc đầu, thập phần kích động nói: “Đây là hạ thần thay nương tử tạ hậu ái của hoàng thượng và hoàng hậu. Nếu nương tử thần biết mình có thể thêu phượng bào cho hoàng hậu, chắc chắn nàng sẽ rất vui mừng.”
“Ha ha ha, từ bộ dáng của khanh là có thể nhìn ra được! Có điều, trẫm nói trước, phượng bào không những phải hoàn thành đúng hạn, mà còn phải trình lên cho trẫm xem trước. Trầm hài lòng thì mới dâng cho hoàng hậu.”
Tần Chung vội đáp: “Đây là tất nhiên! Hạ thần tuân mệnh!”
“Được rồi! Khanh lui ra đi!”
Đấy là tình huống cụ thể ngày hôm đó. Hôm ấy, sau khi có lệnh của hoàng thượng, Tần Chung liền bảo Lý Ỷ La bắt tay vào thêu phượng bào.
“Tướng công, hoàng thượng bảo chúng ta dâng phượng bào cho hoàng hậu, nhưng bây giờ phượng bào đã bị Trang Du lấy đi, vậy hoàng thượng có trách tội chúng ta không?” Lý Ỷ La có hơi bất an. Đều nói, gần vua như gần hổ. Tuy Trang quý phi chỉ là một phi tử, Trang gia không được coi là nhạc gia chính thống của hoàng thượng, thế nhưng, xét khía cạnh nào đó thì Trang gia cũng được xem là hoàng thân quốc thích. Ai biết tâm tư hoàng thượng nghĩ thế nào?
Tần Chung khẽ lắc đầu: “Nếu Trang Du chỉ cướp đồ mà không mặc, hoàng thượng hẳn sẽ không trách tội! Tuy nhiên, nếu Trang Du dám mặc nó xuất hiện trước mặt nhiều người thì dù hoàng thượng không muốn truy cứu cũng phải truy cứu. Ngay mai, ta sẽ bẩm báo đúng sự thật mọi chuyện với hoàng thượng.”
“Vậy nếu hoàng thượng chỉ phải người đi nói mấy câu giáo huấn Trang Du, sau đó lấy phượng bào về thì không phải đã uổng phí hết công sức của chúng ta rồi sao?” Lý Ỷ La hừ một tiếng. Vì muốn Trang Du ngu xuẩn kia lọt hố, nàng còn hy sinh cái trán của mình đây này.
Tần Chung cười khẽ: “Y phục để hoàng hậu mặc sau có thể để người khác mặc qua, hoàng thượng sẽ không cho người đi trách phạt mấy câu đơn giản như vậy đâu.”
Còn một điều mà Tần Chung không nói cho Lý Ỷ La biết, đương kim thiên tử không phải là người chỉ biết đến nhi nữ tình trường. Một phi tử, dù có được sủng ái cách mấy cũng còn kém rất xa ý định chính đốn triều cương, kém xa ý muốn thực hiện khát vọng và lý tưởng trị vì thiên hạ của hoàng thượng.
Thế lực ngoan cố trong triều có cả Trang thượng thư trong đó. Bọn họ không những chống đối tân chính, mà còn muốn khôi phục một số luật lệ tiền triều. Từ lâu, hoàng thượng đã muốn nhổ bỏ thế lực ngoan cố này. Nhưng ngài còn kiêng kỵ việc mới thu lại hoàng quyền, triều đình không thể xảy ra biến động lớn. Vì thế, hoàng thượng mới phải ẩn nhẫn chưa phát.
Sở dĩ Tần Chung đi nước cờ này là vì đoán trúng tâm tư hoàng thượng. Hắn dâng cho hoàng thượng một cây đao sắc bén, hoàng thượng có ngốc đâu mà không dùng. Cơ hội chèn ép danh chính ngôn thuận như vậy, cớ sao hoàng thượng không làm? Lần này, dù không thể áp chế hoàn toàn thế lực Trang thượng thư, thì ít nhất cũng sẽ lột một lớp da của ông ta.
Cho nên, hoàng thượng sẽ không phái người đi trách mắng rồi lấy lại phượng bào. Ngược lại, ngài còn sẽ làm như không biết gì cả, im lặng chờ xem tình thế phát triển. Nếu Trang Du không mặc, vậy chuyện kết thúc ở đây. Dù sao cũng không phải chuyện to tát gì. Nhưng nếu Trang Du mặc, vậy thì khác nha~! Chuyện này… Muốn nhỏ thì nhỏ, muốn lớn… Thì lớn cỡ nào cũng được!
Mà Tần Chung–hắn nhờ việc thuận theo thánh tâm này mới có thể bước thêm một bước, lọt vào mắt hoàng thượng.
Ngày hôm sau, vẫn là Tần Chung ký lục buổi nghị sự. Nghị sự xong, đợi các vị đại thần đều đã lui ra hết, Tần Chung bất ngờ quỳ xuống, khấu đầu liên tục trước mặt hoàng thượng: “Khởi bẩm hoàng thượng, hạ thần đáng chết vạn lần!”
“Có chuyện gì?” Hoàng thượng dời mắt từ tấu chương* sang người Tần Chung.
(*Sa: chú thích chỗ này ở cuối chương.)
“Việc hoàng thượng giao, thần đã không hoàn thành. Ngày ấy nhận được long ân, vừa trở về thần liền nói với nương tử, nương tử vô cùng kích động, lập tức thiết kế kiểu dáng phượng bào ngay ngày hôm đó. Nội trong một tháng rưỡi gần như đã hoàn thành, chỉ còn thiếu một bước cuối là đính châu. Việc này cần có nhiều người hỗ trợ. Vì thế, nương tử thần mới mang phượng bào đến Vân Từ Phường…..”
“Vân Từ Phường?” Hoàng thượng nhíu mày.
“A, là tiệm thêu nương tử thần mở ở kinh thành. Không dám giấu hoàng thượng, tất cả chi tiêu trong nhà thần đều dựa vào cửa tiệm này của nương tử.”
“Được rồi, nói trọng điểm đi!” Ánh mắt hoàng thượng hơi lạnh đi.
Tần Chung quỳ dưới đất, tỏ vẻ kinh sợ: “Dạ! Hôm ấy, nương tử thần mang phượng bào đến Vân Từ Phường, định sai tú nương trong tiệm hỗ trợ hoàn thành việc đính châu. Để phòng ngừa xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nương tử thần còn dùng vải đỏ che lại phượng bào. Nào ngờ, hôm đó Trang nhị tiểu thư cũng có mặt ở Vân Từ Phường. Trang nhị tiểu thư xốc vải đỏ lên, vừa liếc mắt đã nhìn trúng phượng bào. Trang nhị tiểu thư không màng can ngăn của nương tử thần, nhất quyết mang phượng bào đi….”
Dứt lời, Tần Chung dập đầu xuống đất, giữ nguyên tư thế đó, im lặng chờ nghe hoàng thượng phán.
“Phu nhân khanh có nói rõ đó là y phục gì hay không?”
“Hồi hoàng thượng, hạ thần không dám xảo ngôn, nương tử thần đã nói với Trang nhị tiểu thư rất nhiều lần, đó là y phục tiến dâng cho hoàng hậu vào ngày sinh thần của người. Nhưng Trang nhị tiểu thư một mực làm theo ý mình. Trang nhị tiểu thư còn xô ngã, làm nương tử thần bị thương. Khi đó có rất nhiều người có mặt có thể làm chứng.”
“Nhị tiểu thư Trang gia, cẩm y ngọc thực, có bảo vật gì chưa từng nhìn thấy? Ngay cả Trang nhị tiểu thư cũng ra sức đoạt bộ y phục này, có thể thấy được, tay nghề của phu nhân khanh xác thật không tệ!” Giọng hoàng thượng không nghe ra hỉ nộ*: “Tuy nhiên, đã là phượng bào, tất nhiên có thêu cửu phượng. Dù Trang nhị tiểu thư có to gan cách mấy, chắc cũng không dám dòm ngó phượng bào đâu.”
Câu cuối cùng của hoàng thượng có phần lạnh lùng, mặc dù giọng điệu bình thản, nhưng vẫn chứa đầy uy phong và cảm giác áp bức.
Cả người Tần Chung gần như dán chặt xuống đất, giọng nói run run rẩy rẩy: “Nương tử thần vì quá vui mừng nên thiết kế phượng bào có phần đặc biệt, dùng kỹ thuật ám thêu, cửu phượng được thêu ẩn dưới vải, bình thường sẽ không nhìn thấy, nhưng chỉ cần có ánh sáng chiếu vào thì y phục sẽ hiện lên chín con chim phượng, bất luận là ánh nắng hay ánh trăng đều có kết quả như nhau.”
Hoàng thượng nghe Tần Chung nói đến đây, sắc mặt đột nhiên thả lỏng, khóe môi ngài hơi cong lên một chút rồi khôi phục uy nghiêm của bậc đế vương ngay. Tần Chung còn đang giữ tư thế khấu đầu nên không phát hiện.
“Trẫm biết rồi! Chuyện này không trách khanh và phu nhân khanh. Trẫm tự có định đoạt. Khanh lui ra đi!”
“Hoàng thượng……” Tần Chung đứng dậy, còn muốn nói gì đó.
“Lui ra đi!” Hoàng thượng nhìn Tần Chung một cái rồi lại cúi đầu đọc tấu chương.
Tần Chung khom người, thấp thỏm nói: “Dạ, hạ thần cáo lui!”
Chờ Tần Chung lui ra rồi, hoàng thượng mới khép tấu chương lại, ngài khẽ cười: “Cũng thú vị lắm!”
________________________________
(*tấu chương là gì thì chắc mọi người đã biết. Chú thích này là nhắn với một số bạn editor.
_Từ này trong văn covert đều ghi là sổ con, các bạn cũng edit là sổ con, và hình như bây giờ phim hay dịch truyện gì đại đa số cũng vietsub là sổ con. Tuy nhiên, trong triều, bẩm báo trực tiếp bằng lời hoặc dâng sớ với vua được gọi là dâng tấu, báo cáo không dâng trực tiếp mà qua Nội Các thì gọi là tấu chương, văn bản truyền xuống dưới được gọi là công văn. Tấu chương hay công văn gì đại đa số văn covert đều ghi là sổ con hết. Các bạn edit nhớ lưu ý chọn từ để truyện hay hơn.
_tất nhiên, nếu các bạn không thích thì cứ giữ nguyên từ sổ con cũng không sao cả, dù sao các bạn đọc giả cũng quen với từ này rồi.)