Nàng liếc mắt nhìn Triệu Nguyệt, Triệu Nguyệt lập tức đi tới, dùng sức tách tay của Quách phu nhân ra. Nàng dù sao cũng là người tập võ, Quách phu nhân lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống đất, Triệu Nguyệt vội vàng phân trần: ” Vị Phu nhân này, buông tha tiểu thư nhà ta đi, nàng không phải nữ nhi của ngươi! Nữ nhi của ngươi đã chết rồi!”
Quách phu nhân đột nhiên trợn to hai mắt nhìn Triệu Nguyệt: ” Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó, Gia nhi rõ ràng còn sống!”
Lí Vị Ương bị nàng khiến cho kinh hãi, lui lại hai bước, quay qua hỏi Tống ma ma: “Phu nhân nhà ngươi sao lại như thế này?”
Tống ma ma hết sức gấp gáp: ” Xin lỗi tiểu thư, phu nhân chúng ta vô cùng tư niệm tiểu thư, nhất định là bệnh cũ tái phát, xin người ngàn vạn lần đừng phủ nhận không phải tiểu thư!”
Triệu Nguyệt giật mình: ” Các ngươi có ý gì? Càng lúc càng dây dưa không rõ!” Vừa nói, nàng vừa quay sang Lí Vị Ương: ” Tiểu thư, chúng ta đi nhanh đi!”
Lí Vị Ương cau mày nhìn Quách phu nhân, trong lòng xẹt qua một cảm giác kỳ dị, nàng gật đầu nói với Tống ma ma: ” Chờ Quách phu nhân tỉnh táo lại, chúng ta lại bàn chuyện.”
Nói xong, Lí Vị Ương đã xoay người rời đi, Quách phu nhân lại đi theo phía nàng, liều mạng muốn nắm tay áo nàng, Tống ma ma dùng sức giữ lấy Quách phu nhân, nhưng nhìn thấy Lí Vị Ương đã ra đến cửa, Quách phu nhân trở nên nóng nảy, vội vàng đuổi theo lại bất cẩn ngã xuống đất, không bò dậy nổi. Tống ma ma thấy không được, luôn miệng kêu lên: “Tiểu thư, tiểu thư, phu nhân ngất đi.”
Lí Vị Ương dừng chân quay đầu lại nhìn, trong lòng nàng nổi lên cảm giác không thể tin được.
Tống ma ma chạy ra khỏi cửa, nói với hộ vệ bên ngoài: “Mau! Mau! Mau đi mời Quốc công gia đến!”
Sau đó, Tống ma ma cầm lấy tay áo Lí Vị Ương, kiệt lực thấp giọng cầu xin: ” Tiểu thư, nô tì biết ngài không phải tiểu thư nhà chúng ta, nhưng cầu xin ngài đã thấy phu nhân một mảnh si tâm thì hãy đợi quốc công gia đến tiếp tục bàn bạc, có được không? Tống ma ma trong lòng nhanh chóng tính toán, vị tiểu thư này không phải Quách Gia, dựa theo cách nói vừa rồi, nàng có lẽ đã tìm được đường đi của mình, nếu như bây giờ mặc kệ nàng, vậy nàng đi rồi, biển người mờ mịt biết phải đi đâu tìm Tiểu thư?
Lí Vị Ương thở dài một hơi, nghĩ đến Tiểu Man đã từng chiếu cố Mẫn Chi, nàng cũng nên đem chuyện này giải thích rõ ràng. Nàng chủ động quay lại, tự mình nâng Quách phu nhân, dìu nàng ngồi vào một bên ghế tựa rồi phân phó Triệu Nguyệt đi rót một ly trà đưa cho Quách phu nhân. Thấy nàng uống xong, cảm xúc cũng đã bình tĩnh lại một chút, Lí Vị Ương mới ôn nhu nói: ” Ta biết phu nhân đau lòng, tâm tình nóng vội tìm nữ nhi, nhưng mà ta thật sự không phải Quách Gia.”
“Gia Nhi, vì sao con không chịu thừa nhận, ta tìm con lâu như vậy, ngày khóc, đêm cũng khóc, khóc đến hai mắt lòa đi!” Quách phu nhân không thể nào tiếp nhận được sự thật, chỉ si ngốc nhìn nàng.
“Ta không phải người Việt Tây, ta đến từ Đại Lịch, họ Lí, ta cũng có phụ mẫu của mình.”
” Được, được, được, con không phải người Việt Tây, con có cha mẹ của mình, nhưng ta mới là mẹ ruột của con.”
Lí Vị Ương nhìn Quách phu nhân thần trí không bình thường liền quay lại nhìn Tống ma ma, Tống ma ma cũng chỉ cúi đầu lau nước mắt.
Bởi vì chuỗi phật châu này mà bản thân nàng phải dây dưa vào chuyện khó xử như thế này. Lí Vị Ương cảm thấy đầu nàng hơi đau, đối với người thần trí không rõ ràng thì vô luận dung cách gì cũng khó giải thích rõ, nàng chỉ có thể chờ Quốc công gia tới rồi mới nói tiếp. Đợi không tới nửa canh giờ liền có tiếng người bước nhanh lên lầu.
Người vừa đến tướng mạo nho nhã, tuấn lãng, mặc tứ đoàn mãng bào, bên hông đeo một chuỗi ly văn cửu long ngọc bài huệ như ý tuệ, đứng trong ánh mặt trời chỉ thấy quan thượng đính 12 viên đông châu rung động, trong suốt sinh quang, giàu sang bức người nhưng lại mang vẻ thanh hoa văn nhã. Giơ tay nhấc chân đều mang phong phạm quý phái. Có vẻ như người này tới rất khẩn trương, trên trán còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi, mặc dù như thế nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến dáng vẻ quý khí trời sinh. Người kia nhìn Quách phu nhân mặt đầy nước mắt, trong phút chốc giống như bị người ta cầm dùi đâm mạnh vào lòng, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt dị thường, hắn liền bước nhanh vào, một phen đỡ lấy phu nhân: “Phu nhân, nàng làm sao vậy?” Vừa nói, người này tức giận nhìn chằm chằm Tống ma ma: ” Phu nhân thân thể không tốt, ai cho phép ngươi mang phu nhân xuất môn?”
Tống ma ma rõ ràng rất sợ hãi người này, quỳ rạp xuống đất run run: ” Quốc công gia…nô tì… nô tì không còn cách nào khác…”
“Hừ! Đều là một lũ vô dụng không chiếu cố tốt cho phu nhân!” Tề Quốc Công Quách Tố thật sự rất quan tâm đến thê tử của hắn, hai tay gắt gao ôm lấy nàng, đôi mắt thân thiết chỉ nhìn nàng, nhưng Quách phu nhân lại như không để ý đến hắn mà chỉ nhìn chằm chằm Lí Vị Ương không tha. Quách Tố lúc này mới chú ý phía đối diện Quách phu nhân còn một nữ hài tử, dung mạo thanh tú, khí chất cao nhã, trong đầu hắn bống chốc xuất hiện một ý nghĩ: ” Chẳng lẽ ngươi là…” Có thể khiến cho thê tử thất thố như vậy, chẳng lẽ là… hắn không dám tưởng tượng, đôi mắt kìm nén tâm trạng kích động.
Lí Vị Ương sợ lại gây lên hiểu lầm, lập tức nói: ” Thật có lỗi, Quách phu nhân hiểu nhầm ta là nữ nhi của bà, hẳn là vì chuỗi phật châu đó…” Nàng đang muốn giải thích rõ ràng, ai ngờ Quách phu nhân lại vùng ra khỏi Quách Tố, tiến lên ôm lấy tay áo Lí Vị Ương, ánh mắt cầu xin: “Gia Nhi, cùng nương trở về được không? Đừng hồ nháo nữa…”
Rốt cuộc là ai đang hồ nháo? Lí Vị Ương chưa bao giờ gặp qua tình cảnh này, nếu là nàng ngày trước, nàng đã sớm bỏ lại quý phu nhân điên điên khùng khùng này mà đi rồi, nhưng đối phương là Tề Quốc phu nhân, nàng không muốn gặp thêm nhiều phiền toái, đành phải giải thích rõ ràng sự tình.
“Phu nhân, ngươi hãy buông tay ra đã!” Quách tố thấy Lí Vị Ương khó xử, liền thấp giọng nói: ” Nàng đã nói không phải nữ nhi của chúng ta, ngươi như vậy đau khổ dây dưa có ích gì đâu? Như vậy sẽ càng dọa sợ nàng, mau buông tay có được không?” Tuy nói như thế, nhưng thanh âm lại như van xin. Hắn quay đầu nhìn Tống ma ma, tức giận quát: ” Phu nhân hôm nay vẫn chưa uống thuốc sao?”
Tống ma ma nơm nớp lo sợ trả lời: ” Phu nhân sáng sớm xuất môn đã dùng thuốc rồi…”
Quách Tố nhíu mày, hắn dùng lực xoay thân thể phu nhân lại, lớn tiếng nói: ” Tương Lan, đây thực sự không phải nữ nhi của chúng ta!” Quách phu nhân quay đầu nhìn hắn, âm thanh cực độ ai oán, cực độ bi thống: “Ta mặc kệ, nàng chính là Gia Nhi, ta tận mắt nhìn thấy chuỗi phật châu, nàng là nữ nhi của ta! Ngươi nợ ta, là ngươi nợ ta, nếu không do ngươi sơ sẩy thì làm sao có thể lạc mất Gia nhi, ngươi đem nữ nhi trả lại cho ta!”
Sắc mặt Quách Tố bỗng trở nên trắng bệch, con ngươi lóe ra huỳnh quang, cả người như chìm dưới đất, hắn không nói một tiếng, cũng không nhúc nhích…
“Ta tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào chia cách ta và Gia Nhi!” Quách phu nhân hất hắn ra, dùng sức bắt lấy Lí Vị Ương, sức lực mạnh mẽ đến mức cánh tay của nàng sắp gãy, khí lực lớn như vậy khiến cho Lí Vị Ương lập tức nhíu mày khó chịu. Quách Tố thấy cảnh bi ai này lại không thể nói nên lời.
Tống ma ma vội vàng đi lên dụ dỗ nàng: ” Phu nhân, người trước tiên hãy buông tiểu thư ra đã, nàng không đi, có đúng không tiểu thư? Người sẽ một lòng phụng dưỡng phu nhân!” Tống ma ma cố gắng nháy mắt với Lí Vị Ương, Lí Vị Ương cau mày, nhưng nhìn ánh mắt Quách phu nhân cố chấp đến đáng sợ, nàng khẽ gật đầu một cái nói: “Đúng vậy, ta không đi.” Chân mày Quách phu nhân liền buông lỏng, Tống ma ma vội vàng nói thêm: ” Phu nhân, người có nghe thấy không? Nàng sẽ không đi, người mau buông tay đã, cánh tay tiểu thư bị người nắm chặt đã đỏ hết rồi!”
Quách phu nhân mờ mịt nhìn lại, đột nhiên như bị bỏng buông tay, khẩn trương lẩm bẩm: ” Gia nhi, ta xin lỗi, không phải nương cố ý…con có đau không?”
Quách Tố không nói một lời, mãi cho đến khi Quách phu nhân bởi vì mệt nhọc quá độ mà ngất đi trong lòng Tống ma ma, hắn mới suy sụp nói: ” Trước tiên đỡ phu nhân sang một bên nghỉ ngơi.”
Sau đó, hắn nghiêm cẩn xem xét Lí Vị Ương: ” Vị tiểu thư này, chúng ta cần nói chuyện một chút.”
“Quách phu nhân vừa rồi còn rất tốt, vì sao đột nhiên….” Lí Vị Ương không hiểu, Quách phu nhân ôn nhu xinh đẹp, hào phóng cao quý, vô luận thế nào cũng không giống người điên, nhưng biểu hiện của nàng không thể xem là bình thường được.
Quách Tố thở dài một hơi: ” Thực xin lỗi, chuyện đã dọa đến ngươi rồi. Mười tám năm nay, nàng ngày ngày đêm đêm chưa bao giờ yên lòng, thường xuyên nói nghe thấy tiếng nữ nhi khóc trong đêm, ta cùng nàng đi khắp Việt Tây tìm kiếm, nhưng không tìm được tung tích nữ nhi. Không biết bắt đầu từ khi nào, ta phát hiện nàng có biểu hiện không bình thường, ngày thường tuy rất tốt, nhưng một khi nhắc tới Gia nhi thì nàng giống như nhận lấy đả kích rất lớn, cho nên ta không mong muốn nàng xuất môn, chỉ hy vọng nàng có thể dần quên đi chuyện cũ, nhưng ta không ngờ hôm nay lại xảy ra việc như vậy…” Ngày xưa, Tề Quốc Công ngôn hành, cử chỉ đều rất bình tĩnh, phí phái thiên hoàng hậu duệ quý tộc, nhưng giờ phút này, vẻ mặt Tề Quốc Công lại chỉ còn cô độc. Hắn ngẩng đầu, trịnh trọng nhìn Lí Vị Ương: ” Vị Tiểu thư này, mong ngươi hãy cho ta biết, phật châu trên tay ngươi từ đâu mà có.”
Lí Vị Ương chậm rãi kể lại sự việc, nàng không biết Tề Quốc Công nghe được tin Tiểu Man chết thảm có báo thù vì nàng hay không. Nhưng nàng biết, là cha mẹ thân sinh của Tiểu Man, bọn họ có quyền được biết sự thật.
Tề Quốc Công nghe được câu chuyện, trong mắt lệ châu thi nhau rơi xuống.
” Tiểu Man lúc trước cũng không biết bí mật của phật châu, nàng đem phật châu tặng cho ta chỉ là hy vọng khi cao chạy xa bay sẽ lưu lại cho ta một kỷ niệm, nhưng nàng đâu ngờ bản thân sẽ phải gặp bất hạnh.” Lí Vị Ương nói xong câu cuối cùng, Quách Tố giống như rét lạnh, cả người co rúm lại thành một khối, rốt cục không nhịn được, hắn thất thanh khóc thảm thiết. Biết rõ nữ nhi nhiều năm bặt vô âm tín, hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý, đột nhiên nghe Lí Vị Ương nói Tiểu Man sống ngay ở Đại Đô, ngay dưới mí mắt bọn họ, bọn họ mười tám năm tìm kiếm nhưng lại không nghĩ đến điều này, trong lòng hắn muôn phần bi thống, hắn như không còn muốn sống, gào khóc đến kinh động cả phủ, giống như con sói bị thương tru lên trong đêm..
Tống ma ma trong lòng kinh hãi cùng khổ sở, tay chân run rẩy, sắc mặt khô vàng một lần nữa quỳ xuống.
Lí Vị Ương khiếp sợ nhìn hắn, một Quốc Công gia quyền cao chức trọng lại ở trước mặt một ngoại nhân như nàng không kìm được mà rơi lệ, khóc rống lên thất thanh, cái chết thảm của nữ nhi đã đánh bại hắn …Một hồi lâu sau nàng vẫn không lên tiếng, trong mắt lệ nóng vòng quanh, trong lòng ê ẩm. Tiểu Man, dù sao ngươi cũng vẫn là một người hạnh phúc, ngươi xem, Ôn Tiểu Lâu vì ngươi cái gì cũng không sợ muốn báo thù cho ngươi, phụ mẫu ngươi một mực tìm kiếm ngươi khắp nơi, tìm kiếm mười tám năm cũng không bỏ cuộc, bọn họ khi biết ngươi chết đã thương tâm biết bao nhiêu.
Có thể vì trước giờ nàng chỉ thấy người phụ thân không do dự bán đứng nữ nhi như Lí tiêu Nhiên, hiện giờ nhìn thấy Tề Quốc Công bi thống, Lí Vị Ương có cảm giác khiếp sợ, nàng chỉ có thể im lặng. Lí Trường Nhạc đã chết cũng không khiến Lí Tiêu Nhiên vì nàng rơi một giọt nước mắt. Nếu Lí Vị Ương nàng chết, chỉ sợ bọn họ còn muốn vỗ tay vui mừng…
Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Quốc công gia, ta không biết ngươi có muốn thay Tiểu Man báo thù hay không, nhưng ta tin tưởng rằng, nếu nàng biết Quách phu nhân thương tâm như vậy, dưới cửu tuyền nàng cũng không hề yên lòng. Ngài nên chiều cố thật tốt cho phu nhân. Ta xin cáo từ.” Nói xong, nàng xoay người bỏ đi, nhưng Quách Tố lại đột nhiên lớn tiếng: ” Chờ một chút.!”
Lí Vị Ương quay đầu, nói: “Phật châu ta đã trả về chủ cũ, còn có chuyện gì sao?”
Tề Quốc Công nhìn Lí Vị Ương: ” Ngươi có cha mẹ không?”
Lí Vị Ương nhướn mày, lắc lắc đầu.
Tề Quốc Công cắn răng nói: ” Trong nhà ngươi không có thân nhân khác?”
Lí Vị Ương vẫn lắc đầu, nhưng trong lòng nàng đột nhiên hiểu ra sự kỳ quái của Quách Tố, nhưng đến khi nghe được Quách Tố nói ra, biểu hiện của nàng vẫn vô cùng khiếp sợ.
“Ngươi có thể hay không ở lại Tề Quốc Công phủ làm Gia Nhi?” Quách Tố không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhắm mắt, rồi lại nhắm mắt, sau đó mạnh mẽ mở mắt: “Nếu ngươi không có nơi để đi, có thể ở lại làm nữ nhi của chúng ta không?”
Lí Vị Ương sửng sốt, dường như không ngờ tới đường đường là Tề Quốc Công, thế nhưng lại đưa ra yêu cầu giống như Ôn Tiểu Lâu. Nàng theo bản năng quay đầu lại, thìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt hôn mê bất tỉnh của Quách phu nhân, thản nhiên nói: ” Thật có lỗi, ta không thể làm như vậy, Quốc công gia xin hãy tìm một cao nhân khác đi.”
Tề Quốc công bước vài bước đi tới, chắc trước mặt Lí Vị Ương. Hắn cho rằng Lí Vị Ương sẽ ngay lập tức đáp ứng yêu cầu này, nhưng lại không ngờ nàng cự tuyệt mà không cần suy nghĩ. Nhìn qua khuôn mặt của thê tử, hắn không khỏi cảm thấy có người cầm roi đánh từng nhát mạnh vào trái tim của hắn, toàn thân đau đớn đến ướt đẫm nội sam, dính chặt lên người. Hắn suy nghĩ một lát rồi trịnh trọng nói: ” Trước kia chúng ta cũng đã thử qua, ta tự mình tìm một thiếu nữ tuổi xấp xỉ đến giả mạo, thậm chí phật châu kia ta cũng cho người tìm kiếm, làm ra một cái giống như đúc, mà phu nhân chỉ liếc mắt một cái, nàng nói ngày đêm nhớ đến phật châu kia, viên thứ ba mươi khỏa thượng, bên trong có một cái lỗ kim nhỏ..”
Thấy Lí Vị Ương lộ ra vẻ mặt giật mình, Tề Quốc Công cười khổ: ” Ngươi xem, nói nàng điên nhưng còn một phần tỉnh táo, đại phu đã nói qua, nàng tâm lực mệt nhọc, không biết chống cự được bao nhiêu năm nữa. Hiện giờ nàng đã cho rằng Gia Nhi là ngươi, tuyệt đối sẽ không thay đổi, ngươi thuận tay phát thiện tâm, giúp chúng ta đi!”
Cuối cùng Lí Vị Ương đành giải thích với Tề Quốc Công, bản thân còn một tiểu đệ đệ cần chiếu cố, Tề Quốc Công lúc này cam đoan sẽ mời một chuyên gia chiếu cố cho Mẫn Chi, đồng thời đưa hắn đến một nơi an toàn chăm sóc, chờ nàng ở phủ Quốc Công dàn xếp xong xuôi sẽ đưa hắn đến ở, đến lúc đó chỉ cần giải thích với mọi người rằng nàng là dưỡng mẫu của đứa nhỏ, mọi việc đều được giải quyết dễ dàng. Lí Vị Ương nàng muốn rõ ràng, để giả tạo thân phận Quách Gia, nàng cần một quá khứ hợp tình hợp lý, nếu nàng tùy tiện bịa ra một quá khứ sẽ dễ dàng bị vạch trần, nhưng nếu là Tề Quốc công thay nàng giải quyết, mọi chuyện đều trở nên dễ dàng hơn.
Sau khi sự tình được dàn xếp tốt, sáng sớm ngày thứ hai, Lí Vị ương một lần nữa rửa mặt chải đầu, trong gương phản chiều một khuôn mặt tái nhợt, nàng nhẹ nhàng lau son. Qua gương, nàng thấy Triệu Nguyệt mang vẻ mặt muốn nói lại thôi, đành hỏi: ” Có chuyện gì?”
“Tiểu thư, nếu người thật sự không muốn đến Quách phủ, chúng ta sẽ lập tức rời đi, không lo bị ràng buộc…”
Lí Vị Ương đột nhiên nở nụ cười, ý cười giấu kín: ” Ồ! Ai nói với ngươi rằng ta không đồng ý?”
Toàn thân Triệu Nguyệt run lên, chóp mũi hơi dính chút mồ hôi, lại càng thêm giật mình: ” Tiểu thư, ý người là…”
Lí Vị ương nhìn ánh mắt nàng, tựa như muốn nhìn thẳng vào lòng nàng: “Ngay từ đầu, ta đã có chủ ý muốn vào Quách phủ…”
“Vậy sao người lại nói…sự thật cho Quách phu nhân” Triệu Nguyệt không khỏi nghi hoặc đứng lên. Nếu Lí Vị ương muốn vào phủ, nàng chỉ không nói chân tướng cho Quách phu nhân. Cứ theo lời Ôn Tiểu Lâu nói, giả mạo Quách Gia vào phủ là được rồi?
Lí Vị Ương ý cười chắc chắc mà trầm ổn: ” Tề Quốc Công phủ là nơi như thế nào? Ta giả mạo Quách gia chỉ mang đến vô số phiền toái, nhưng để Tề Quốc Công biết được mọi việc, hắn nhất định sẽ giúp ta giấu giếm hết thảy, thậm chí còn thay ta trả lời mọi nghi vấn.”
“Nô tì không hiểu…”
” Nha đầu ngốc, Tề Quốc Công không phải kẻ ngốc, có lẽ lúc đó hắn nhất thời xúc động, nhưng một khi đã hồi phục lại tinh thần, hắn sẽ cẩn thận đi dò hỏi thân phận của ta, xem có phải ta có ý đồ khác hay không. Nhưng ta một mình đến Việt Tây, lại không chốn nương tựa, vô duyên vô cớ trở thành tiểu thư nhà quyền quý, tất cả mọi người đương nhiên sẽ cho rằng ta tới nương nhờ họ hàng không được, liền ở tạm chỗ này, hắn có thể tra ra được cái gì đây? Vì trấn an Quách phu nhân điên điên khùng khùng, hắn sẽ thay ta an bài mọi chuyện, để ta không cần lo lắng tiến vào Quách phủ, như vậy không phải là tốt nhất sao?”
“Nhưng…nhưng đến lúc đó lỡ như bọn họ không lưu lại tiểu thư nữa thì sao?” Triệu Nguyệt không dám nói, Lí Vị Ương cũng không thể biết trước Quốc Công phu nhân là người điên.
” Nha đầu ngốc, ta đã nói với bọn họ rằng ta cùng Tiểu Man tình như tỷ muội, lại là ân nhân cứu mạng của nàng, hơn nữa còn muốn thay nàng báo thù, ngươi nói xem, người như Quách phu nhân sẽ đối đãi với ta như thế nào? Nhất định bà ấy sẽ báo đáp ta thật tốt, không phải sao? Đến lúc đó không ai có thể cản ta tiến vào Quách gia, chẳng qua là ta phải thay đổi thân phận thôi.” Lí Vị ương nâng búi tóc cài trâm, trâm cài kia làm từ ngọc bích, đặt trong lòng bàn tay sinh ra hơi mát, nàng cười nhẹ, từ tốn nói mà không chút để ý.
Nói cách khác, mặc kệ Quách phu nhân bình thường hay không bình thường, lúc này nàng đã quyết tâm lợi dụng Quách gia. Triệu Nguyệt nhìn ánh mắt Lí Vị Ương, trong khoảng thời gian ngắn hôm nay, nàng đã bị dọa liên tiếp hai lần đến choáng váng, vậy mà tiểu thư lại có thể trấn định, thậm chí mưu tính tốt mọi việc.
“Thế nào? Cảm thấy ta lợi dụng Tiểu Man, lợi dụng Quách Gia?” Lí Vị ương nhìn Triệu nguyệt, như đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, thu hồi ý cười, từng câu từng chữ đều mang ngữ khí ổn định: ” Ta là Lí Vị Ương, ta đến Việt Tây để báo thù, mặc kệ là thủ đoạn ti tiện thế nào ta cũng sẽ làm.”
Nàng không đáp ứng Ôn Tiểu Lâu, đương nhiên cũng không nguyện ý lừa gạt Quách phu nhân, nhưng quan trọng nhất, việc làm này quá nguy hiểm, quá ngu ngốc, không bằng trực tiếp kể với đối phương mọi chuyện, khơi dậy ý muốn báo thù của Quách gia, mượn cơ hội này kết thành đồng minh, dĩ nhiên, vì phát hiện Quách phu nhân thần trí không thanh tỉnh, nàng liền có ý tưởng mới, không phải là giả mạo Quách Gia, mà là thực sự trở thành Quách Gia. Hôm nay, dù là Tề Quốc công không giữ nàng lại, nàng cũng sẽ khiến cho Quách phu nhân tự mình tìm tới cửa.
Nàng chính là người ti tiện như thế, nàng có thể đạp lên tất cả để đi lên. Lí Vị Ương so với Ôn Tiểu Lâu lòng dạ còn ác độc và lãnh khốc hơn. Nhưng chỉ có như vậy thì nàng mới có thể từng bước tiếp cận kẻ địch, hoàn toàn đánh ngã bọn họ.
“Được rồi, xe ngựa đã chờ ở bên ngoài, đi thôi.” Lí Vị Ương giọng nói lạnh như băng, thanh âm lại thập phần kiên định.
Ngồi lên xe ngựa của phủ Tề Quốc Công, Lí Vị Ương vén màn liễu nhìn ra bên ngoài. Giờ phút này sắc trời đã sáng choang, bên ngoài người đến người đi, qua lại không dứt. Nàng nhìn lại toà nhà bản thân đã ở trong một tháng nay đang xa dần, trong ánh mắt từ từ hiện lên ý cười.
Xe ngựa lắc lư vào bên trong cổng thành, nơi phồn hoa nhất Đại Đô, nơi này tụ tập nhà cao cửa rộng của quý tộc Việt Tây chân chính, so với nơi ngoại thành nàng đã ở bấy lâu lại là hai đẳng cấp khác biệt. Toàn bộ Tề Quốc Công phủ tọa bắc triều nam, diện tích hơn tám mươi mẫu, chính viện ngói xanh, ba vườn hoa lớn, toàn viện sườn đông đều là nơi ở. Thấy Tống ma ma sắp đến, Lí Vị ương liền đứng lên, Tống ma ma nhẹ giọng giảng giải, vẻ mặt cũng thập phần cung kính nhìn nàng, tuy rằng Lí Vị Ương không phải tiểu thư chân chính, nhưng Tề Quốc công đã nhận nàng thì từ nay về sau, nàng chính là chủ tử.
Lí Vị Ương nghiêng tai lắng nghe, bộ dáng thật nghiêm cẩn, trên thực tế tâm hồn đã sớm không biết bay đến nơi nào.
Bên ngoài xe ngựa dần dần không thấy người qua đường đi lại, ngẫu nhiên lại có một chiếc xe đẹp đẽ quý giá chạy qua, hiển nhiên, nơi đây đã không còn là nơi bình dân nữa. Đúng lúc này, nàng nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi thúc ngựa phi tới, chạy như bay qua xe ngựa của nàng, khuấy lên bụi đất mù trời. Lí Vị Ương trong lòng chấn động, tuy chỉ mơ hồ nhưng lại rõ ràng thấy được khuôn mặt tuấn mỹ kia… Là hắn, thế nhưng tại sao nơi này lại có thể gặp được hắn? Điều này làm sao có thể? Lí Vị Ương trong nháy mắt cho rằng bản thân hoa mắt, hoặc là sinh ra ảo giác.
“Tiểu thư! Người đang nghĩ chuyện gì vậy?” Tống ma ma qua một lúc lâu không thấy Lí Vị Ương mở miệng, lại phát hiện nàng đang nhìn ra bên ngoài, tự nhiên ngớ ra, vội vàng nhìn qua thăm dò, cười nói: ” Tiểu thư, người biết hắn sao?”
Gương mặt tuấn mỹ kia, chính là thế gian hiếm thấy, thường xuyên quanh quẩn trong lòng nàng, sao có thể không biết? Nhưng Lí Vị Ương giật giật khóe miệng, mang theo vài phần lãnh đạm: ” Không, ta không biết.”
Tuy là nói như vậy, nàng vẫn nhìn phía xa xa đã không còn thấy bóng dáng người kia, thầm nghĩ: Nguyên Liệt, ngươi cũng trở lại Việt Tây sao?
Mà Nguyên Liệt giờ phút này không hề biết rằng, hắn vừa chạy thoáng qua người mà bản thân luôn đau khổ tìm kiếm…