Nói xong Diễm Đạt cầm trên tay chiếc thẻ đưa cho Diễm An An nhưng cô chỉ cười rồi từ chối đáp.
” Con cũng còn một ít tiền nên không sao ? Ba ngồi đây ăn trưa với bạn đi , con đi một chút rồi về ngay.”
Diễm An An nói xong liền phóng đi như sợ Diễm Đạt bắt lại đưa tiền cho cô vậy, có nói như thế nào thì Diễm Đạt cũng là ba của cô nếu không có điều kiện thì An An đành chịu. Nhưng đã có được điều kiện thì cô cũng không thể để ba mình khó khăn được, vậy nên cô mới phóng nhanh như thế.
Thấy Diễm An An đã rời đi, Diễm Đạt liền xoay chuyển sắc mặt một trăm tám mươi độ nhìn vào khuôn mặt điển trai của Lạc Tu Minh tức giận nói.
” Cậu tưởng bản thân mình là con trai nhà họ Lạc thì có thể ép con gái của Diễm Đạt này hay sao chứ ? Con bé tuy rất ngoan ngoãn vâng lời nhưng đã khác trước rất là nhiều. Nếu như không có người nói cho tôi biết thì có phải cậu ép An An nhà tôi chăm sóc con mãi hay không ? Định lấy đứa bé đó uy hiếp con gái tôi phải không ?”
Đương nhiên Diễm Đạt hôm nay lên thăm An An chẳng phải là ngẫu nhiên mà có mục đích hết cả rồi, khi ông được người cho biết con gái mình bị như thế liền nhanh chóng từ dưới quê hẻo lánh lao lên đấy là biết bản thân ông lo đến mức nào rồi đấy.
Mà Lạc Tu Minh nghe được câu nói này của Diễm Đạt mọi chuyện liền thông suốt chẳng phải hắn nhìn nhầm mà là người trước mặt đã biết hết mọi chuyện.
Lạc Tu Minh chỉ trầm ngâm vài hơi thở liền nghiêm túc hướng ánh mắt về phía Diễm Đạt đáp.
” Bác trai có điều nói không đúng rồi, tuy An An hiện tại thần trí có chút mơ hồ không được tỉnh táo lắm. Nhưng bác không thấy em ấy hiện tại sống tốt hơn trước kia nhiều hay sao chứ ?”
Nói đến đây giọng nói Lạc Tu Minh trở nên nghiêm khắc.
” Nếu bác trai thật sự lo lắng cho tương lai của An An thì không để cô ấy phải lên thành phố buông ba như thế ? Nếu cho cô ấy nhận lại mẹ của mình thì chẳng phải tốt hơn hay sao chứ ?”