“Sợ thì có ích gì. Tôi sợ thì anh sẽ tha cho tôi ư?”
Lục Trung lập tức lắc đầu tỏ ý đương nhiên hắn sẽ không tha cho cô. Trúc Chi bật cười nhìn hắn nói:
“Tới tận đây rồi, anh mong tôi sẽ chống trả không?”
“Cô muốn tự nguyện hay ta ép?”
“Nếu muốn anh ép tôi, tôi đã chẳng ngồi đợi chờ ảnh mỏi mòn thế kia rồi. Anh…”, Trúc Chi chạm một ngón tay của cô lên vai của Lục Trung nói tiếp, giọng hơi e thẹn, “Anh là người con trai đầu tiên khiến tôi chờ đợi như một đứa ngốc như vậy đó, Lục Trung.”
Lục Trung nhanh tay gạt tay cô ra khỏi người mình. Hắn quay đầu về hướng khác, hắn dòm cái bức tượng vô hình kia thay vì nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của Trúc Chi. Hắn không quên nói:
“Cô biết tên của ta?”
“Ngọc Tự sẽ không để một tên tép riêu đến bắt người mang trái tim của tiểu ma vương đâu.”
Lục Trung xoay người lại. Hắn bóp lấy cổ của cô đưa lên cao. Trúc Chi vẫn cười, không bộc lộ chút sợ hãi nào. Cô biết chắc hắn sẽ không dám làm gì mình trước khi giao nộp một át chủ bài cho chủ nhân của hắn.
Lục Trung hoảng sợ ném người con gái kia xuống giường. Hắn không ngờ một cô nương yếu ớt như cô lại không hề sợ hãi cái chết. Cô còn cười ngọt ngào khi hắn gần như bóp chết cô.
“Cô tiết lộ cho ta một tin quan trọng như vậy, không sợ ta sẽ giao nộp cô cho chủ nhân ư?”
Trúc Chi cười chế giễu:
“Làm như anh chưa biết chuyện tôi đang sở hữu trái tim của tiểu ma vương. Bây giờ anh tiếp tục đôi co với tôi hay bắt tôi đi đây?”
Lục Trung nắm lấy cổ áo cô kéo đi. Trúc Chi gạt tay hắn ra, trợn mắt nhìn hắn. Cô thốt với vẻ không tin:
“Anh không thể nhẹ nhàng với con gái người ta à?”
Trúc Chi vồ lấy cánh tay của hắn ôm chặt. Cô ngước mặt lên nói:
“Giờ thì đi thôi.”
Lục Trung biến mất cùng với Trúc Chi. Nếu hắn tinh mắt sẽ thấy thanh kiếm của sát thủ vô song được giấu dưới gối bên đó đã nằm trên gối từ hồi nào. Rất có thể Trúc Chi nhân cơ hội hắn không để ý đã lôi nó lên trên cái gối nhầm để lại tín hiệu cho Huyết Yêu.
Ngọc Tự nhắm mắt định thần chờ đợi Lục Trung đem Trúc Chi đến đây. Lôi Trí sống chết không rõ. Lão đã ném hắn sang căn phòng bên cạnh, canh phòng nghiêm ngặt.
Ngọc Tự đang đếm số cho quên sầu. Lục Trung chỉ bắt một đứa con nít mà lại đi lâu như vậy. Bộ hắn muốn chọc tức lão hay sao chứ. Với năng lực của hắn, chuyện bắt cô đi là chuyện cỏn con thôi.
Lục Trung không để Ngọc Tự đợi lâu. Hắn cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt của lão. Ngọc Tự đứng dậy rời khỏi chổ ngồi, lão vừa đếm đến con số 1010 thì hắn tới.
Ngọc Tự bực mình:
“Ngươi tới muộn. Ngươi chỉ bắt một đứa con nít trói gà không chặt lại đến muộn thế. Lục Trung, ngươi tính làm ta thất vọng đến bao giờ?”
Trúc Chi giải vây:
“Tôi là ai mà lại trở thành một đứa trói gà không chặt? Ông nhìn vậy chứ đừng tưởng tôi gà mờ nhé. Tôi mạnh lắm. Anh ta mắc rất nhiều thời gian mới bắt được tôi đấy.”
Lục Trung không thèm nhận cái lòng tốt kia của cô. Hắn gập người khẩn cầu chủ nhân tha lỗi. Xem ra đúng như Trúc Chi nghĩ, Lục Trung là một kẻ trung thành với chủ như lời đồn. Hắn rút cuộc không lộ một điểm yếu nào, ngay cả mỹ nhân kế Trúc Chi cũng dùng rồi cũng không mấy tác dụng với người này. Hắn ta thật sự là một người không dễ bị nắm thóp ư? Làm sao ngay cả Huyết Yêu cũng không biết gì về một gã như Lục Trung được?
Trúc Chi nói dối đã đạt đến mức thượng thừa, nói dối không chớp mắt lấy một cái. Ngọc Tự nghe vậy liền im lặng đánh giá cô. Một con nhỏ nhìn có vẻ yếu ớt (theo như cách nghĩ của lão) mà lại dằn co với Lục Trung lâu đến thế. Có thật Lục Trung hắn đã mất rất nhiều thời gian mới bắt được nó đến đây hay không.
Ngọc Tự lắc đầu không tiếp tục suy nghĩ đến nữa. Cái lão quan tâm chính là trái tim của cô bé trước mặt có phải là của tiểu ma vương hay không. Lão còn nhiều việc muốn hỏi nó, trước mắt cứ bắt nó khai ra sào huyệt của Huyết Yêu trước. Như vậy, lão sẽ tấn công bất ngờ, lão sẽ tặng cho đồ nhi của lão một món quà cực kỳ ý nghĩa.
Ngọc Tự biến ra một cái ghế nhỏ đẩy về phía Trúc Chi ra hiệu cho cô ngồi xuống. Trúc Chi không nhìn lầm, lão chỉ biến ra một cái. Dường như lão không thèm quan tâm đến Lục Trung có mỏi chân khi đứng suốt buổi hay không.
Trúc Chi nhận thấy một chút thái độ hà khắc với lão dành cho Lục Trung. Vậy lý do nào khiến hắn nhất nhất tuân lệnh chủ nhân đến thế, mặc cho lão dày vò tinh thần?
Trúc Chi ngồi xuống rất thản nhiên, cứ như cô là khách đến chơi chứ không phải bị bắt làm tù nhân vậy. Cô cũng giả vờ ho khan, giả vờ cảm thấy khát nước. Cô nói:
“Ở đây mời khách mà không có trà bánh gì ư?”
Ngọc Tự bật cười ra hiệu cho Lục Trung mang nước đến. Trúc Chi đương nhiên biết lão sẽ không hạ độc vào ly nước. Theo như sự suy đoán của cô, cái tên Lôi Trí hẳn đã ton hót điều gì đó đại loại như cô chính là tiểu ma vương mà lão cần để bảo toàn mạng sống của gã. Như thế Lục Trung mới đến bắt cô đi. Lão cần trái tim của tiểu ma vương sẽ không hạ độc giết chết cô ngay đâu.
Trúc Chi cũng thông minh khi để lộ thanh kiếm của sát thủ vô song. Huyết Yêu nhìn thấy thanh kiếm kia sẽ biết chuyện gì xảy ả với cô. Mục đích của cô cũng giúp Huyết Yêu đến được sào huyệt của Ngọc Tự. Chỉ cần Huyết Yêu đâm thanh kiếm vào trái tim của hắn, hắn nhất định đến được đây. Cô phải kéo dài thời gian cho đến lúc Huyết Yêu tới được đây. Nhưng cô không hề hay biết rằng, một thần tiên không thể dùng thanh kiếm ấy đến được nơi này.
Ngọc Tự chờ đến khi Trúc Ci uống xong ngụm nước thì nói với cô:
“Ngươi không hỏi lý do ta mời người đến đây chơi ư?”
Trúc Chi bỏ ly nước xuống, nhìn Ngọc Tự bằng nửa con mắt. Cô hít hà một hơi rồi nói:
“Cần gì phải hỏi. Ông tự khắc sẽ nói cho tôi biết lý do thôi.”
Người của Huyết Yêu quả là có lá gan lớn như lão nghĩ. Một con bé chưa đến 18 tuổi lại có thể nói với lão bằng cái giọng như nói chuyện với một người ngang cơ với mình. Huyết Yêu có phải dạy hư cô rồi hay không. Hay vốn dĩ cô bé này đã là người không màn thế sự, không quản chuyện ai mạnh ai yếu từ trước rồi?
Lục Trung không mấy ngạc nhiên khi nghe Trúc Chi trả lời như thế với chủ nhân. Hắn đã chẳng chứng kiến màn đối đáp không câu nệ tiểu tiết của cô trước đó rồi còn gì.
Sau cùng, Ngọc Tự đành mở miệng nói chuyện trước. Nói thật, lão không thích không khí im lặng một cách chán ngáy giữa họ. Lão vừa bẻ từng khớp ngón tay vừa nói với Trúc Chi:
“Ta muốn biết Huyết Yêu khỏe không? Nó đang có âm mưu gì? Thuộc hạ của nó có mấy tên hả?”
Trúc Chi cười lớn, cô chỉ không ngờ câu đầu tiên lão hỏi mình không phải: “Ngươi là tiểu ma vương ư?”, mà là hỏi thăm về Huyết Yêu. Cô cười đến độ gập đôi người lại trên chiếc ghế con con kia. Ngọc Tự bắt đầu không thích gì cô mấy, lão mong một câu trả lời chứ không phải một tràng cười lãng xẹt.
Trúc Chi quẹt đi nước mắt rồi nói:
“Xin lỗi, tại ông khiến tôi mắc cười quá.”, Trúc Chi ngồi lại một cách nghiêm túc, cô nhỏ giọng, “Ông mà lại quan tâm đến học trò làm tôi cũng ngạc nhiên quá.”
Ngọc Tự hỏi:
“Ngươi biết Huyết Yêu là học trò của ta? Chuyện quan trong như thế mà nó cũng nói cho ngươi biết. Có thể nói nó rất xem trọng ngươi. Nó rất hiếm khi tin tưởng người khác.”
Trúc Chi đã ngừng cười. Đôi mắt trở nên hung hăn. Cô lạnh lùng nói:
“Những gì ông làm với Ngô Thiểu Sơn cũng không còn là một bí mật.”
“Ngươi cũng biết nhiều đấy chứ.”, Ngọc Tự nhếch môi cười nhẹ.
“Tôi chỉ không hiểu nổi, ông là thầy sao lại đối xử với Vô Âm như vậy? Biến anh ấy thành một cổ máy giết người, mặc cho những kẻ khác sai bảo.”
Ngọc Tự không thèm giữ kiên nhẫn thêm nữa. Lão tát lên đôi gò má của Trúc Chi một cái khiến cô té nhào xuống đất. Không một ai được phép nhận xét về hành động của lão, trừ lão ra. Một đứa nhóc tì tưởng mình là ai lại dám lên án lão. Nếu không phải nghĩ đến lợi ích của việc giữ tính mạng kia của nó, lão đã một chưởng đánh chết nó rồi.