Nhưng đúng lúc này, một tiếng hét chói tai vang lên.
“Nè! Anh có ý gì đó? Cô Cầm đang giảng bài mà anh lại có mặt mũi để ngủ hả? Anh đang khinh thường cô Cầm đấy à?
Giọng nói cực kỳ chói tai kia trực tiếp cắt ngang buổi giảng của Mao Ái Cằm.
Sinh viên xung quanh đều đổ dồn ánh mát về nơi phát ra tiếng nói thì phát hiện người nói là một chàng trai đứng sau lưng lâm Dương.
Anh ta trừng mắt nhìn Lâm Dương với dáng vẻ vô cùng tức giận.
Lâm Dương nhướng mày, nhìn anh ta nói: “Cậu đang nói chuyện với tôi à?”
“Không thì với ai nữa?” Người kia bực mình nói.
“Nhưng tôi đâu có ngủ đâu.” Lâm Dương bắt đắc dĩ nói.
“Đúng vậy, tôi cũng tháy!”
“Tôi nữa!”
“Anh thật thiếu tôn trọng người khác!”
“Có biết bao nhiêu người muốn nghe giảng lớp của cô Cầm mà còn không nghe được đấy!”
Xung quanh, có rất nhiều người đều đứng ra làm chứng và chỉ trích Lâm Dương.
Tần Ngưng cười lạnh.
Cô đều biết những giọng nói đó, bọn họ đều là người của Trình Thường Sinh…
Bọn họ đang vu oan cho Lâm Dương…
Mao Ái Cầm nỗi giận, khuôn mặt lạnh như băng, bà ta chỉ vào cửa lạnh giọng quát: “Cậu, cút ra ngoài ngay cho tôi!”
Lâm Dương cau mày, mặt mày vẫn hờ hững bĩnh tĩnh như cũ.
Tần Ngưng lại không nhịn nồi, cô kéo lấy tay Lâm Dương nói: “Anh Dương, chúng ta đi thôi!”
Mấy người đằng kia nghe vậy lập tức sót ruột.
Trình Thường Sinh muốn bọn họ tách Lâm Dương ra khỏi Tần Ngưng, nơi này là viện học thuật Nam Phái, bọn họ không dám dùng sức mạnh nên mới tìm cách này. Nếu Tần Ngưng cũng đi ra theo thì bọn họ chẳng phải là làm điều thừa à?
Mấy người họ nhanh chóng suy nghĩ biện pháp, thanh niên ban đầu lại như nghĩ tới điều gì, hừ lạnh một tiếng nói: “Muốn cứ thế mà đi hả? Đừng có hòng! Cô Cầm đức cao vọng trọng, được mọi người tôn kính, mà anh lại ngủ gật trong lớp cô, đó chính là đang khinh thường cô Cầm rồi! Tôi nói cho anh biết này người anh em, hôm nay nếu anh không quỳ xuống xin lỗi cô Càm thì anh chỉ có thể bò ra chứ không thể bước ra ngoài được đâu, hiểu không?”
Lời này vừa thốt ra, ánh mắt mấy người còn lại lập tức sáng lên.
Mắt hết danh dự! Khiến cho anh ta bị sỉ nhục, trở thành trò cười cho mọi người?
Cứ thế thì Tần Ngưng còn quen với thằng vô dụng như: anh ta sao?
Một kế hoạch độc thật.
Hiện nay, Lâm Dương đã trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, ai cũng đứng về phía Mao Ái Cầm nên đương nhiên là vô cùng ghét Lâm Dương.
Mao Ái Cầm hơi nao nao, bà cũng không muốn Lâm Dương làm như vậy.
Thế nhưng, mấy người của Trình Thường Sinh cài vào đây lại châm ngòi thổi gió lên.
“Nói rất đúng, mau quỳ xuống xin lỗi cô Mao đi!”
“Quỳ xuống, xin lỗi đi!”
“Quỷ xuống, xin lỗi đi!”
Theo tiếng la của mấy người kia, sinh viên trong phòng học cũng la lên theo.
Mọi người kϊƈɦ động, tình hình càng ngày càng trở nên nghiêm trọng, nhìn dáng vẻ tức giận bất bình của bọn họ giống như là Lâm Dương đã làm chuyện gì không có tình người vậy.
Ban đầu, Mao Ái Cầm cũng không muốn làm sự việc trở: nên phức tạp như thế, nhưng thấy đám đông kϊƈɦ động vậy nên không tiện ra mặt ngăn lại.
Huống chi, nếu người này thật sự quỳ xuống xin lỗi mình do đã ngủ gật trong lớn thì có thể thấy bà ta cũng rất hãnh diện, cũng có vốn để mà khoác lác.
Mao Ái Cầm thầm đưa ra quyết định, để cho tên nhóc này.
quỳ xuống thì có làm sao? Dù sao đây cũng là Nam Phái, chắc chắn cậu ta cũng muốn tham gia đại hội Vua Ngành Y nên bà ta không nhất thiết phải sợ gì cả.
Chỉ có điều, khi mọi người ở đây ép Lâm Dương quỳ xuống thì anh bỗng nhiên mở miệng nói: “Bà ta là thầy của mấy người chứ không phải thầy của tôi, dù tôi có ngủ gật ở đây thì sao? Điều này cũng chẳng thể nói rằng tôi không tôn trọng bà ta, bởi vì, bà ta không có tư cách dạy tôi!”
Anh vừa nói xong câu đó thì cả phòng học lập tức im thin thít.
Tất cả mọi người mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Lâm Dương.
Một lát sau, từng tiếng tức giận chửi rủa vang lên trong cả phòng học.
“Anh nói cái gì? Cô Cầm không có tư cách dạy anh á2”
“Mày là cái thá gì vậy?”
“Thứ súc vật, mau quỳ xuống xin lỗi cho tao, không thì tao sẽ xé rách miệng mày ra!”
“Thứ súc vật có mẹ đẻ mà không có bố dạy!”
Tiếng chửi không ngừng vang lên.
Mao Ái Cầm cũng nổi cơn tam bành tại chỗ.
“Cậu… Cậu nói cái gì? ý của cậu là tôi không đủ tư cách dạy cậu ư?” Mao Ái Cầm chỉ vào Lâm Dương tức giận hỏi.
“Đúng thế.” Lâm Dương gật đầu nói.