Tô San thầm kinh ngạc khi thấy Mã Siêu rời đi.
Mặc dù đây là lần đầu tiên cô ta gặp Mã Siêu nhưng có thể cảm nhận được khí thế cực kỳ đáng gờm từ đối phương.
Cô ta cảm thấy cao thủ mạnh nhất nhà họ Tô cũng không phải là đối thủ của Mã Siêu.
Cô ta đảo mắt, nhìn Dương Thanh bằng cặp mắt sáng ngời.
Cô ta ngày càng tò mò về người đàn ông này.
Một người có thẻ đen, còn khiến cho Hồng Phúc đuổi cổ những người thuộc năm gia tộc giàu sang quyền thế hàng đầu, bên cạnh còn có cao thủ cấp bậc như Mã Siêu…
Anh thật sự chỉ là một tên ở rể thôi sao?
Trong khi đó, Trần Anh Tuấn và anh em nhà họ Viên đã rời khỏi club Long Đằng.
“Anh, anh định tha cho thằng khốn kia thật sao?”, Viên Thiệu hỏi với thái độ không cam lòng.
Viên Mộc cười gằn: “Không cần biết thằng đó là ai, dám làm bẽ mặt nhà họ Viên giữa chốn đông người thì chính là kẻ thù của nhà họ Viên chúng ta, sao có thể tha cho anh ta được?”
Ánh mắt Viên Thiệu cực kỳ ác độc, cậu ta cắn răng nghiến lợi gằn lên: “Anh, em muốn thằng đó phải chết!”
Viên Mộc không đáp lời cậu ta mà nhìn sang Trần Anh Tuấn bên cạnh và nói: “Anh Tuấn, về chuyện này, cậu có kế hoạch gì không?”
Trần Anh Tuấn thầm mắng hắn ta là cáo già song ngoài mặt vẫn giả vờ nghiến răng ken két: “Anh Mộc, chuyện này do tôi mà ra.
Anh yên tâm, tôi sẽ xử lý ổn thỏa!”
Anh ta quen biết anh em nhà họ Viên đã lâu nên biết rõ bọn họ là hạng người gì.
Nếu bây giờ anh ta trốn tránh trách nhiệm thì chắc chắn Viên Mộc sẽ không giúp anh ta.
Nhưng nếu như anh ta gánh trách nhiệm thì không chừng Viên Mộc sẽ ra tay.
“Được!”
Trần Anh Tuấn không ngờ Viên Mộc lại dứt khoát phủi tay mặc kệ: “Cậu đã có kế hoạch thì tôi không nhúng tay nữa.
Nếu không giải quyết được thì cậu có thể nói với tôi bất cứ lúc nào, đến lúc đó chúng ta lại nghĩ cách”.
Trần Anh Tuấn tức lắm nhưng không tiện nổi giận, chỉ đành gật đầu: “Hai người cứ chờ xem trò hay là được!”
Hai người ôm mục đích riêng, lái xe rời khỏi Giang Hải.
Mà lúc này, trong club Long Đằng, Hồng Phúc đích thân tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu!
Một cô gái mặc chiếc váy dài quét đất màu trắng đứng giữa bục đấu giá.
Cô ta chừng hai mươi tuổi, gương mặt xinh xắn, mũi cao, đôi mắt to tròn là thứ cuốn hút nhất.
Sự xuất hiện của cô ta gây nên một đợt xôn xao, nhất là các thanh niên trẻ.
Bọn họ nhìn cô nàng bằng ánh mắt nóng bỏng.
“Anh nhìn người ta chăm chú như vậy, không sợ tôi mách Tâm Tâm à?”
Dương Thanh đang nhìn người đấu giá xinh đẹp kia thì chợt nghe thấy giọng nói trêu ghẹo.
Anh cười bất đắc dĩ: “Vị trí bán đấu giá ở đó, tôi không nhìn cô ấy thì nhìn chỗ nào?”
Tô San cười khúc khích: “Tôi chỉ nói thế thôi, xem anh căng thẳng kìa! Yên tâm đi, cho dù nhìn thấy anh thân mật với cô nàng kia thì tôi cũng không mách lẻo đâu”.
“Chào mọi người, tôi tên là Ngọc, người chủ trì buổi đấu giá tối nay”.
Sau khi người chủ trì nói một tràng dài, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
“Vật phẩm đấu giá đầu tiên trong tối nay là thanh kiếm Tần Thủy Hoàng từng sử dụng trong chiến tranh giữa sáu quốc gia”.
“Giá khởi điểm là mười triệu, mỗi lần tăng giá ít nhất là một triệu, cuộc đấu giá bắt đầu!”
Dương Thanh cứ tưởng đấu giá các cô gái xinh đẹp luôn, không ngờ còn có các vật phẩm khác.
“Mười hai triệu!”
“Mười lăm triệu!”
“Hai mươi triệu lần một!”
“Hai mươi triệu lần hai!”
“Hai mươi triệu lần ba! Chốt! Chúc mừng anh Vương!”
Mới vật phẩm đấu giá đầu tiên mà giá cả đã tăng gấp đôi chỉ trong vài ba phút ngắn ngủi.
Tiếp đó là một số vật phẩm đấu giá như đồ cổ, tranh chữ.
Những người có mặt ở đây không giàu thì cũng sang, hơn nữa đây là buổi đấu giá dưới danh nghĩa nhà họ Mạnh giàu sang bậc nhất tỉnh lỵ, vì vậy có rất nhiều người hao tài tốn của cạnh tranh để ghi điểm trong mắt nhà họ Mạnh.
Bảy tám món đồ cổ liên tiếp bán ra với giá rất cao.
“Tiếp theo là hoạt động bán đấu giá thứ hai trong buổi tối ngày hôm nay, cũng là tiết mục cạnh tranh mà các vị mong đợi nhất! Đầu tiên, xin mời người đẹp số 5 trong buổi tối nay của chúng ta lên sân khấu!”
Cô gái chủ trì đấu giá xinh đẹp vừa dứt lời, trước bục đấu giá đột nhiên xuất hiện một chiếc tủ kính cỡ lớn nhô từ mặt sàn lên, bên trong có một cô gái cực kỳ xinh đẹp tầm hai mươi tuổi.
Ánh mắt Dương Thanh trở nên sắc lạnh, đúng là bọn họ biến một người đang sống sờ sờ thành vật phẩm đấu giá.
Nhà họ Mạnh chán sống rồi!
– —————————
.