Đặc biệt là bây giờ Lâm Tiêu đã trúng gió, thậm chí không thể lo được cho cuộc sống của mình.
“Người kia nói là con của ông cụ, tên đăng ký là Lâm Cường”
Lâm Văn nghe được cái tên Lâm Cường này lập tức biến sắc. Ông có một dự cảm xấu.
“Lâm Cường? Ông ta rốt cuộc muốn làm gì?”
Lâm Văn tức giận.
Ông rất hiểu Lâm Cường. Tên khốn kiếp này không thể nào đưa Lâm Tiêu về để dưỡng lão.
“Ông ta có để lại tin tức gì khác không?”
Giang Ninh lập tức hỏi.
“Không có.”
Người kia nói: “Nhưng lúc ông cụ được đón đi dường.
như rất không muốn, dáng vẻ hình như có chút sợ hãi.”
Lâm Văn vừa nghe vậy lại càng sốt ruột hơn.
Lâm Tiêu ở trong tay của Lâm Cường, sợ rằng sẽ chẳng sống được bao nhiêu lâu mất. Đó chính là một người không bằng heo chó đấy!
“Ba, ba đừng gấp.”
Giang Ninh nói: “Lâm Cường đã trở về, vậy ông ta chắc chắn đang ở thành phố Đông Hải, con có thể tìm được ông ta”
Hắn quay đầu nhìn lão tam: “Gọi điện thoại cho lão Hoàng, bảo bọn họ tìm người: “Vâng!”
Lão tam lập tức đi làm ngay.
Lâm Văn làm sao có thể không lo lắng được.
Bây giờ Lâm Tiêu bị trúng gió, hoàn toàn không có năng lực lo được cho bản thân. Hơn nữa, sản nghiệp của nhà họ Lâm đều không ở trong tay ông cụ, chuyện không có.
bất kỳ lợi ích nào, Lâm Cường tuyệt đối sẽ không làm.
Ông ta đưa Lâm Tiêu đi thì nhất định là có ý xấu.
“Ông đừng gấp, Giang Ninh nói có thể tìm được người thì nhất định có thể tìm được thôi.”
Tô Mai an ủi một câu.
Nhìn dáng vẻ này của chồng mình, bà biết trong lòng Lâm Văn đang lo lắng cho ông cụ kia.
Giang Ninh bảo lão tam đưa mấy người Lâm Văn về nhà, sau đó lập tức đi tìm Hoàng Ngọc Minh.
Bây giờ cả Đông Hải đã bắt đầu cải tạo mạng lưới thông tin, hai giới hắc bạch đã có lão Trương và Hoàng Ngọc Minh, cho dù mới đang trong giai đoạn đầu nhưng bình thường hiệu suất vẫn rất cao.
Bọn họ rất nhanh đã tìm được tung tích của Lâm Cường.
Người này lại còn dám quay về thành phố Đông Hải!
“Ông ta ở đài truyền hình”
Hoàng Ngọc Minh khẽ nhíu mày: “Không biết ông ta muốn làm gì?”
“Đại ca, nếu không em sai người trực tiếp kéo ông ta ra khỏi đài truyền hình?”
Giang Ninh lắc đầu.
Ở chỗ đài truyền hình như thế thì không thể làm bừa được, bằng không sẽ gây ra ảnh hưởng rất tệ. Cho dù là lão Trương cũng không tiện giải quyết đâu.
Truyền thông rất mạnh mẽ, cũng có tính độc lập.
“Để xem người này rốt cuộc muốn làm gì.”
Giang Ninh nói: “Mặt khác hãy gọi điện thoại cho lão.
Trương, các người phải sắp xếp thật nhanh. Muốn thành phố Đông Hải trở thành vững chắc như thép thì không thể bỏ quên mảng truyền thông này được.”
Hoàng Ngọc Minh gật đầu. Trước đó anh thật sự không nghĩ tới mảng này.
Lúc này, trong đài truyền hình, Lâm Cường ngồi ở đó cùng Lâm Tiêu bên cạnh với gương mặt tái nhợt lại không có cảm xúc, giống như đang chờ chết.
Trên người ông cụ còn thoang thoảng mùi thối, cũng không biết mấy ngày thì viện dưỡng lão mới cho ông cụ tắm một lần.
“Anh Lâm, lát nữa tiết mục sẽ bát đầu, anh chuẩn bị một chút nhé”
MC qua thông báo một câu, thấy xung quanh vắng lặng thì hạ giọng nói: “Cậu chủ Vu nói, cứ dựa theo kịch bản là được”