Gì mà kiêu ngạo vậy!
Trông bóng dáng cao lớn của nam nhân đang ngồi bên đầu giường loay hoay hí húi. Tịnh Hề nhìn đến đống giấy bút nằm rải rác trên mặt bàn. Máu tò mò ham chơi của nàng nổi lên. Đặt mông xuống chỗ ngồi bên cạnh, rút ra một tờ giấy xuyến mỏng. Bắt đầu khai triển nội công múa bút…
Hít hà…
Cúi gằm mặt khắc hoạ từng đường nét cong cong, mảnh mảnh. Đôi mắt hoa đào diễm liễm của người đó sinh động như có hồn, từng đường nét dịu dàng được vẽ lên quá đỗi chân thực. Mái tóc dài chỉ tùy tiện bằng vài nét bút là đã hiển hiện rõ ràng. Sống mũi cao thẳng, khoé miệng ôn nhu luôn treo nụ cười đầy dung túng, cưng chiều…
Nụ cười này đáng lẽ ra phải thuộc về nàng chứ nhỉ?
Thời gian chẳng biết đã trôi qua bao lâu. Tịnh Hề nhấc hết bút lông lấy bao lần mực để cố hoàn thành bức tranh thủy mặc này. Vốn dĩ ban đầu chỉ là ngồi vẽ chơi vài nét. Không hiểu sao càng vẽ, tâm trí càng nhớ về một người…
Người này…sao giống Hi Hoa thế?
Tịnh Hề tự hỏi bản thân…sao người này lại giống Hi Hoa…Nhưng cớ gì mà nàng không hỏi, người này sao không phải là Hi Hoa?
Không, chàng ấy sẽ không lạnh nhạt với nàng như vậy…
Mờ mịt đặt bút lông xuống, nhìn chòng chọc ánh mắt của người nọ trong bức tranh…Cảm giác quen thuộc đến tan nát cõi lòng. Nhưng đầu óc Tịnh Hề không hề có một màu sắc nào cả…
Không có một tí kí ức nào cả…
…
Trời đã xâm xẩm tối dần. Hi Hoa nhảy khinh công từ trong rừng, tiếp đất một cách thật hoàn mỹ. Bông tuyết xung quanh chàng ta vần vần chuyển động. Tuy những cơn mưa tuyết vẫn cứ diễn ra, song trên người Hi Hoa không vương tí tuyết sương nào. Thanh y tao nhã đầy mê người khẽ chuyển động theo từng bước đi. Tay chàng cầm túi đựng thảo dược, nhấc chân đi tới căn bếp gần đó.
“Y Quân, ngài về rồi.” Đứa trẻ trông chủ nhân đã về. Dừng động tác đốt lửa lại, cung kính đứng dậy cúi đầu chào Hi Hoa. Mỉm cười gật đầu đáp qua loa, chàng nhét túi thảo dược cùng một tờ giấy nhắn cho đứa bé. Ôn tồn cười: “Đun cho ta ngần này liều lượng thuốc nhé. Công thức được ghi sẵn trong đó rồi.”
Vui mừng ngoan ngoãn nhận túi đựng, gương mặt đen nhẻm của đứa bé đầy sự vâng lời, ngoan ngoãn: “Y Quân, ta chắc chắn sẽ làm tốt.”
“Ừ.”
Giao phó nhiệm vụ xong cho tiểu đồng nấu thuốc. Hi Hoa quay người dạo bước vào nhà tranh. Từng ngọn đèn dầu bé nhỏ nhảy nhót thắp sáng từng vị trí, cả ngôi nhà tràn ngập trong sự ấm cúng yên bình. Nhưng có một vị khách…
Một vị khách không mời mà đến…
Một vị khách mà Hi Hoa không hề muốn gặp tí nào…
Tịnh Hề, cô ả ma nữ này vẫn chưa đi à?