Tần Vi Vi, Tần Tịch đến. Đám lão yêu quái nhìn Tần Tịch chằm chằm, không phải vì nàng quá đẹp mà kinh ngạc tại sao Miêu Nghị chưa giết nàng.
Hùng Uy nháy mắt với mọi người, cười khẽ:
– Lão ngũ biết hưởng thụ nhất.
Miêu Nghị khinh thường nói:
– Không như các ngươi nghĩ.
Hùng Uy cười nói:
– Nữ nhân này đúng là đẹp không có gì để nói, không thì đã chẳng trở thành cấm luyến của Phong Bắc Trần, nếu lão ngũ không có hứng thú thì ta không khách sáo.
Miêu Nghị nét mặt sa sầm nói:
– Đại ca, nàng đã hàng ta, bây giờ là thuộc hạ của ta.
Hùng Uy dài giọng:
– À.
Bốn lão yêu quái nhìn nhau cười, làm bộ dáng ngầm hiểu, cho rằng Miêu Nghị muốn nạp Tần Tịch làm cấm luyến.
Phục Thanh lạnh nhạt nói:
– Lão ngũ, đệ muội không dễ ăn hiếp, nhớ trấn áp cho tốt, không thì việc nhà ầm ĩ, chúng ta giúp ai cũng không xong.
Nhắc tới Vân Tri Thu hơi dáo để, mấy lão yêu quái đã nếm mùi đều cười gian.
Miêu Nghị trợn trắng mắt, bọn họ cứ muốn nghĩ bậy thì hắn đành chịu, quan trọng là việc này không thể giải thích được. Miêu Nghị thầm cười khổ, nữ nhân quá đẹp cũng không tốt, đặc biệt khi mất đi bối cảnh thì là miếng thịt mữo ai muốn muốn gắp vào chén của mình.
Tần Vi Vi đi tới chào mấy vị huynh trưởng. Bốn lão yêu quái làmb ộ dáng nghiêm trang khách sáo, Tần Tịch đứng gần đó bình tĩnh nhìn.
Lăng Thiên xuất hiện ở không xa gật đầu ra hiệu, Miêu Nghị dặn dò mấy người rồi chắp tay sau lưng rời đi.
Miêu Nghị đã lấy được phần Vô Lượng mà Lý Mặc Kim tu hành, hơn nữa chép vào ngọc điệp.
Miêu Nghị đến thừa phòng, cầm một xấp giấy Phong Bắc Trần viết. Tuy người ta bị thương nặng nhưng chữ viết đẹp hơn của Miêu Nghị rất nhiều, hắn nhìn sơ rồi cầm xấp giấy ra người.
Miêu Nghị nhìn Phong Bắc Trần dáng vẻ căng thẳng nói:
– Trước tiên giữ cái mạng chó của ngươi lại, chờ đến Yêu Nhược Tiên so sánh xong nếu không có gì sai sẽ là ngày chết của ngươi.
Phong Bắc Trần cúi đầu khom lưng nói:
– Sẽ không có gì sai, tuyệt đối không sai!
Miêu Nghị xoay người đi sang một bên ngồi xuống, lấy ngọc điệp sao chép từ tay Lý Mặc Kim ra, so sánh với xấp giấy Phong Bắc Trần viết.
Phong Bắc Trần nhìn Miêu Nghị vừa xem ngọc điệp vừa xem thứ mình viết thì gã giật mình. Chẳng lẽ trên tay hắn sớm có hàng, chỉ đang cố ý thăm dò ta có thành thật hay không?
Phong Bắc Trần chưa biết rằng đồ đệ của mình đã rơi vào tay Miêu Nghị.
Miêu Nghị liếc trộm phản ứng của Phong Bắc Trần, thấy bộ dạng căng thẳng và mong chờ của gã.
Miêu Nghị so sánh nội dung Lý Mặc Kim và Phong Bắc Trần viết, hắn đã có tính toán đại khái. Phần Vô Lượng Lý Mặc Kim tu hành và của Phong Bắc Trần không có gì sai, hai sư đồ đều ‘ngoan’.
Miêu Nghị so sánh xong, lạnh lùng nói:
– Dám lừa gạt… Lăng Thiên, tiễn hắn lên đường đi.
Phong Bắc Trần giật mình kêu lên:
– Không thể nào! Không sai, tuyệt đối không sai được! Ta nhớ kỹ Vô Lượng trong óc, không sai một chữ, chắc chắn cái trên tay ngươi có vấn đề, cho ta nhìn xem!
Miêu Nghị nhìn chằm chằm Phong Bắc Trần một lúc, nghiêng đầu nói:
– Cho hắn ra đi nhẹ nhàng.
– Miêu tặc…!
Tiếng hét của Phong Bắc Trần ngừng bặt, cổ họng phun ra máu nóng, Lăng Thiên một trảo bẻ gãy cổ 3e. Đến giờ phút này Phong Bắc Trần mới hiểu rằng Miêu Nghị chỉ cố ý kiếm chuyện giết gã.
Nhưng Phong Bắc Trần không tin, trước kia chưa hoàn toàn xác nhận thứ đó là thật hay giả thì tại sao hắn giết gã? Không lẽ Miêu Nghị có Vô Lượng thật? Nếu có hàng thật vừa muốn giết ta thì cứ ra tay, tại sao bắt ta viết lại một lần, điều này không hợp lý.
Suy nghĩ cuối cùng lóe qua trong não Phong Bắc Trần, gã ngẹo cổ, người ngã ngồi xuống ghế, chết không nhắm mắt.
Miêu Nghị cuộn lại thứ Phong Bắc Trần viết, cất vào. Miêu Nghị nhìn chằm chằm xác Phong Bắc Trần một lúc, chắp tay sau đít xoay người rời đi.