– Huyền Thiên giáo chủ vì sao luôn cùng ta đối nghịch?
Giang Nam lắc đầu nói:
– Không phải cùng ngươi đối nghịch, mà là ta và ngươi lý niệm bất đồng. Ngươi ở hai trăm vạn năm trước liền mưu tính trận loạn cục này, thủ đoạn làm cho ta khinh thường.
Thông U Thần Đế gật đầu nói:
– Thủ đoạn của Quang Vũ đạo hữu, hoàn toàn chính xác làm cho ta cũng khó có thể gật bừa.
Quang Vũ Thần Đế sắc mặt trầm xuống.
Lan Lăng Thần Hoàng cười nói:
– Đã như vầy, chư vị đạo hữu cùng Địa Ngục ta liên thủ, diệt trừ Bổ thiên thần nhân, diệt trừ hết thảy trở ngại. Đến lúc đó Địa Ngục ta cùng chư vị đạo hữu chia đều thiên hạ!
Cảnh Thiên Thần Đế lạnh nhạt nói:
– Địa Ngục chiếm đoạt Chư Thiên, con dân Chư Thiên vạn giới ta biến thành nô lệ cùng dân đen, ta lý niệm không hợp.
Sắc mặt Lan Lăng Thần Hoàng biến hóa, cười nói:
– Chư vị đạo hữu cần phải đứng thành hàng đấy, không cùng Bổ thiên thần nhân thông đồng làm bậy, cũng không nhập trận doanh chúng ta, lại không để ý tới Quang Vũ, chẳng lẽ các ngươi muốn cùng Đông Cực đồng dạng bàng quan? Chỉ sợ các ngươi không có bổn sự này a?
Tinh Quang Thần Đế đột nhiên cười nói:
– Chúng ta vì sao phải vì bọn ngươi mà chiến?
– Chúng ta là Thần sinh trưởng ở trong Đế Chư Thiên vạn giới, Địa Ngục xâm lấn, tự nhiên phải phấn khởi ngăn cản!
Địa Hoàng Thần Đế cười nói.
Thần Vũ Thần Đế gật đầu nói:
– Mặc dù chết cũng không tiếc!
Cửu Tiêu cười ha ha nói:
– Không vì các ngươi cái gọi là chính thống mà chiến, không vì Thiên Đạo mà chiến, ta chỉ vì chúng sinh mà chiến, chết có ý nghĩa, chết sảng khoái!
Ngọc Chân Thần Đế lại cười nói:
– Địa Ngục xâm lấn, muốn chiếm đoạt Chư Thiên, nô dịch sinh linh Chư Thiên vạn giới ta, phải từ trên thi thể ta bước qua mới có thể!
Tôn Viêm Thần Đế dõng dạc:
– Bổ thiên thần nhân vì mình thành tiên, vì tánh mạng cùng tiền đồ của mình, đã từ bỏ chúng sinh, bè lũ xu nịnh, Đạo Vương, ngươi cũng là một cái trong số đó. Chúng ta cùng ngươi đạo bất đồng, chúng ta còn có thể cảm giác được trong lồng ngực lưu động nhiệt huyết!
– Sống có gì vui, chết có gì đáng sợ?
Thông U Thần Đế nói khẽ:
– Đã tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà thành tiên, vi phạm bản tâm, cái kia thành tiên có gì vui? Nếu chết có ý nghĩa, chết sảng khoái, ứng bản tâm, đối mặt đối thủ cuồn cuộn vọt tới, ngang nhiên chịu chết, ta tất nhiên trong nội tâm vui mừng mà không cần thành tiên. Đây là lý niệm của ta.
Minh Thổ Thần Đế nhìn về phía nhiều Cự Đầu sắc mặt trầm xuống, cười nói:
– Hôm nay mời chư vị đến đây, không phải đứng thành hàng, không phải tranh giành chính thống, không phải sắp xếp ngồi một chút, cũng không phải là vì phân quả tương lai, mà là chỉ điểm chư vị, chúng ta cùng các ngươi lý niệm bất đồng, cuối cùng sẽ làm qua một hồi!
Tinh Quang, Cửu Tiêu các đế nhao nhao cười to, vỗ tay nói:
– Sẽ làm một hồi!
Trong đế cung lâm vào một mảnh trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Lan Lăng Thần Hoàng đột nhiên cười nói:
– Xem ra là muốn tan rã trong không vui rồi. Chư vị đạo hữu, ngày khác trên chiến trường phân cao thấp!
Thân hình hắn rồi đột nhiên tiêu tán, Thiếu Hư nhìn về phía Giang Nam, đem người quay người rời đi, thanh âm truyền đến:
– Giáo chủ, ít ngày nữa ta sẽ suất lĩnh đại quân, bố trí xuống Luyện Thiên đại trận đánh Trung Thiên, ta chờ ngươi!
Quang Vũ Thần Đế thở dài một tiếng, cũng đem người rời đi, nói khẽ:
– Không nên ngăn trở con đường của ta, chặn con đường của ta, Thiên Vương lão tử cũng phải chết…
Thân hình Đạo Vương cũng dần dần ảm đạm, thản nhiên nói:
– Các ngươi không có đầu nhập vào Địa Ngục, lòng ta rất an ủi…
Thân ảnh Giang Tuyết cũng dần dần tiêu tán nói:
– Chư vị đạo hữu đã có quyết định, nếu có cần tương trợ, cứ nói thẳng.