Chủ yếu do tầm mắt hắn rất cao, một người có được bốn kiện tạo hóa tiên khí ( Bắc Đẩu tinh cung, Bắc Đẩu kiếm, Hàn Băng kiếm và Tháp Chủ Ấn), từ đó hắn không có yêu cầu binh khí quá lớn, có được rất nhiều thiên phú, từ đó hắn không có yêu cầu đan dược, rất nhiều kỳ bảo chỉ cần không đạt được cấp bậc Hỗn Độn Kỳ Quả thì hắn chướng mắt.
Bảo vật đạt tới cấp bậc Hỗn Độn Kỳ Quả có bao nhiêu thứ chứ? Tưởng tượng là biết.
Cho nên đi một vòng thứ cho người khác không ít, thứ cho hắn thì không thấy đâu.
Hắn vừa ý nhất là một viên khoáng thạch có khí tức đặc thù, hiện quả là quá nhỏ, cho dù hấp thu toàn bộ cũng không thể diễn sinh đan điền, thậm chí còn không thể giúp pháp quyết vô danh vận chuyển một vòng.
Tuy không có lấy nhiều nhưng thiên phú đặc thù chi khí lại làm hắn có cảm ngộ một lần.
Khu Tu Tháp tồn tại thời gian dài như vậy vẫn sưu tập thiên phú đặc thù chi khí, cho dù không có xếp hạng top mười nhưng sau top mười đều có, hắn có thể cảm ngộ khí tức đặc thù nơi đây một lần, về sau vạn nhất đạt được đan điền mới hoàn toàn có thể giao phó thuộc tính, giảm bớt không ít phiền toái.
Có loại cảm ngộ này, từ đó hắn đi tàng bảo khố Khu Tu Tháp cũng không tính là đi không.
– Xích Phong, An Kình hai vị trưởng lão, hiện tại ta phỉa về Liên Nguyệt Các, có việc cứ truyền tống tin tức cho ta, sau khi ta rời đi, lập tức đóng cửa Khu Tu Tháp, nắm chặt thời gian trợ giúp mọi người gia tăng thực lực lên thật nhanh.
Ra khỏi tàng bảo khố, Nhiếp Vân cũng tìm Xích Phong, An Kình hai vị trưởng lão sau đó an bài công việc.
Mục đích chuyến này tới Khu Tu Tháp đã hoàn thành viên mãn, là thời điểm quay trở lại Liên Nguyệt Các.
Tu La Vương đánh chết tất cả đám người thập đại gia tộc cùng với Nho gia, Phật gia, khoản sổ sách này được tính lên đầu của hắn, Liên Nguyệt Các chỉ bằng một mình Lăng Nguyệt tọa trấn khẳng định có áp lực không nhỏ, hắn lập tức quay trở về.
– Vâng!
Xích Phong, An Kình hai vị trưởng lão biết rõ tháp chủ trước mắt là cự long, Khu Tu Tháp nho nhỏ khẳng định không chứa nổi hắn nên gật đầu.
– Chủ nhân, ngươi muốn đi đâu, mang ta đi cùng.
Vừa muốn rời đi, Xi Vưu thần thú đi tới.
Hiện tại nó là yêu sủng của Nhiếp Vân, chủ nhân đi đâu thì nó đi nơi nào.
– Được, đi thôi, có ngươi và tiểu Long tọa trấn, Liên Nguyệt Các sẽ gia tăng thực lực không ít.
Nhiếp Vân cười.
Thực lực Xi Vưu thần thú có thể nói là hàng đầu của thiên địa lục đạo, hơn nữa tiểu Long đã đạt tới cảnh giới Tiên Quân, phối hợp với mình và thiên đạo sư Đạm Thai Lăng Nguyệt, thế lực Liên Nguyệt Các đã lớn hơn lúc trước quá nhiều.
Cho dù nói là siêu cấp thế lực của thiên địa lục đạo cũng không đủ.
Thương nghị xong, một người một long một thú rời khỏi Khu Tu Tháp bay thẳng về hướng Liên Nguyệt Các.
Phi hành mười ngày đã quay trở về Liên Nguyệt Các.
Lúc này Liên Nguyệt Các đã rộng hơn lúc trước, vô số cường giả tán tu trong thiên địa lục đạo mộ danh mà tới, Cửu Dương Sơn vốn hiếm người lúc này đông như trẩy hội.
– Dừng lại cho ta!
– Vật này là của chúng ta, chẳng lẽ các ngươi muốn cướp đoạt?
– Hừ, cướp đoạt? Cướp đoạt ngươi thì như thế nào? Thứ tốt như vậy, chỉ cần nộp lên cho Liên Nguyệt Các, nhất định có thể đạt được một chức vị không tệ, đến lúc đó phú quý lên cao, thực lực tấn cấp trong tầm tay.
– Liều với hắn…
Ba người đang phi hành, đột nhiên phía dưới lộn xôn và có một trận chiến đấu.
– Đi xuống xem một chút!
Tuy Nhiếp Vân không thích trỏ mõm vào chuyện kẻ khác nhưng nghe đối phương nhắc tới Liên Nguyệt Các nên không nhịn được quay đầu nhìn sang, hắn dẫn theo Xi Vưu thần thú, tiểu Long đáp xuống.
Lúc này Xi Vưu thần thú biến hóa thành một tráng hán, tiểu Long vẫn là thiếu niên gầy yếu, ba người phối hợp cũng không thường thấy.