Hơn nữa, anh ta không tin cô thực sự thích Nguyễn Hạo Thần, anh ta biết chắc chắn cô cố ý làm như vậy, mục đích của cô chẳng qua là muốn anh buông tay.
Sao anh ta có thể để cô được như ý nguyện một cách dễ dàng như vậy được.
Cô muốn chạy, đâu có dễ dàng như vậy!
“Đường Lăng, có một chuyện tôi muốn nói rõ ràng với anh, tối ngày hôm đó tôi đã cố ý đi đến căn phòng kia, tất cả đều là chuyện tôi đã tính toán xong, bởi vì tôi biết rồi tối ngày hôm đó Nguyễn Hạo Thần sẽ ở lại căn phòng kia, vì vậy, tối hôm đó tôi đi đến căn phòng kia là muốn ngủ cùng Nguyễn Hạo Thần…”
Lâm Bối thấy thái độ của Đường Lăng lúc này, cô rất lo lắng, cũng rất sợ, vì vậy, lúc này cô nói có chút tuyệt tình.
Đôi mắt vốn dĩ đang nheo lại của Đường Lăng lóe lên một tia lạnh lùng, anh ta đột nhiên dùng lực kéo cô qua.
Bởi vì lúc này anh ta dùng lực quá lớn, Lâm Bối đứng không vững, trực tiếp ngã vào lòng của anh ta.
Bởi vì lực của anh ta thực sự quá lớn, ngực của anh ta lại có chút cứng, mũi của Lâm Bối đập vào ngực của anh ta, đột nhiên đau đến mức nước mắt suýt nữa chảy ra.
Đương nhiên, Lâm Bối cũng bị hành động này của anh ta dọa sợ, trong lòng có chút hoảng loạn.
“Lâm Bối, tôi khuyên cô nghĩ kỹ rồi hãy nói, nếu không….” Giọng nói của Đường Lăng từ trên đỉnh đầu cô truyền qua, giống như rơi vào băng, ngâm vào độc, từng từ từng chữ khiến người khác run sợ.
Lúc này, Lâm Bối không ngẩng đầu lên, vì vậy không nhìn thấy biểu cảm của Đường Lăng, nếu như cô nhìn thấy biểu cảm của Đường Lăng sợ là cô sẽ càng run sợ.
“Những gì tôi nói đều là sự thật, Đường Lăng, anh là một người thông minh, anh cảm thấy tối hôm đó tôi sẽ vô duyên vô cớ đi vào phòng của anh sao?”
Mặc dù trong lòng Lâm Bối rất sợ hãi, nhưng có một lời vẫn cần phải nói.
Lời nói của Lâm Bối hơi dừng lại, cố gắng để giọng nói của mình giữa được sự bình tĩnh.
“Tất cả những chuyện tôi làm tối hôm đó đều là vì Nguyễn Hạo Thần, chỉ là, tôi không biết tối hôm đó anh lại vào phòng của Nguyễn Hạo Thần, tôi vẫn cho là người đàn ông tối hôm đó là Nguyễn Hạo Thần, nếu không tôi cũng không thể….” Lâm Bối biết đi đến bước này, cô đã không còn đường lui, cô cũng không thể lùi bước.