Nữ Hoàng gật đầu.
Hai người chuẩn bị đầy đủ, Lăng Hàn cột eo bằng sợi dây do Thanh Vân Chu phun tơ bện ra, cực kỳ cứng cỏi, vật bén cắt không đứt.
Lăng Hàn bước nhanh đi vào bóng tối.
Lăng Hàn vào hang núi, bóng tối bủa giăng bao lấy hắn, làm thị giác, thính giác, xúc giác nhanh chóng yếu đi, cuối cùng giống như lần đầu tiên hắn đánh mất ngũ giác, lục cảm.
Lăng Hàn không cảm ứng được sự tồn tại của mình, nguyên lực dâng lên, tim đập đều không chút dấu vết, tựa như hắn ngủ say trong hang tối tăm.
Hằng Hà cảnh cũng không thể thoát được!
Lăng Hàn dẫn động sát trận đánh ra mấy đòn công kích, thật ra hắn cũng không biết mình có đánh ra được không, hắn cảm giác hình như có nhưng không có một chút thay đổi.
Dù là lực lượng Thánh cấp cũng không thể đánh tan bóng tối này được.
Lăng Hàn dám chắc đây là thủ đoạn của Tiên cấp.
Lăng Hàn ngẫm nghĩ, lấy Tiên Ma kiếm ra, một chút ánh sáng soi tỏ, tuy ánh sáng mơ hồ nhưng hắn thật sự nhìn thấy.
Quả nhiên lực lượng Tiên cấp có thể đối kháng lại bóng tối như vậy, nhưng Tiên Ma kiếm không đủ sức. Lăng Hàn lấy kiếm về.
Bùm!
Cửu Thiên Hỏa rực cháy trên tay Lăng Hàn, tựa như đốt ngọn nến nhỏ trong bóng tối xòe tay không thấy năm ngón, mặc dù tia sáng rất yếu ớt nhưng đó là nguồn ánh sáng.
Được rồi!
Lăng Hàn mừng rỡ, nơi Cửu Thiên Hỏa chiếu đến hắn phục hồi lại ngũ giác, lục cảm, hắn như sống lại.
Lăng Hàn dán sát vách hang đi tới trước, ánh sáng có hạn, hắn phải đi men theo vách hang để bảo đảm mình không bước nhầm đường.
Hang này không quá sâu nhưng vì Lăng Hàn đi rất chậm nên mất nửa ngày mới tới chỗ sâu nhất.
Một gian phòng đá, bốn vách đá, chính giữa có một tượng đá, không thay đổi chút gì, thoáng như hôm qua.
Lôi Hỏa Đại Đế lên tiếng, giọng nói chất chứa kinh ngạc:
– Ủa? Tiểu tử, sao ngươi đến được?
Vì lần trước Hổ Nữu dẫn Lăng Hàn vào, hắn như con ruồi nhặng xị cả lên. Còn bây giờ Lăng Hàn đi một mình vào đây, làm Lôi Hỏa Đại Đế thấy lạ.
Lăng Hàn mỉm cười nói:
– Nếu tiền bối không hoan nghênh thì ta đi vậy.
– Khoan khoan!
Lôi Hỏa Đại Đế vội vàng giữ lại:
– Ngươi tìm được bốn món kia rồi?
Lăng Hàn gật đầu nói:
– May mắn không làm nhục mệnh.
– Ngươi rõ ràng chỉ là Hằng Hà cảnh… A!
Lôi Hỏa Đại Đế tạm dừng:
– Ngươi biến thái quá, khắc nhiều trận pháp trong người mình, tuy mỗi cái uy lực yếu muốn chết nhưng có thể giúp sức chiến đấu của ngươi tăng lên đến Sáng Thế cảnh tiểu cực vị! Dù là bổn tọa ngày xưa cũng không thể làm được điều này.
Lăng Hàn cười nói:
– Hiện tại tiền bối tin tưởng ta đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?
Lôi Hỏa Đại Đế thúc giục:
– Ở đâu? Mau lấy ra đi!
Lăng Hàn nói:
– Cái đó, một tay giao tiền một tay giao hàng.
– Tiểu tử thối nhà ngươi còn sợ bổn tọa quyt nợ sao? Dù sao đó không phải đỉnh cấp tiên…
Lôi Hỏa Đại Đế ngậm miệng, chợt nhận ra mình lỡ lời.
– À.
Lăng Hàn gật gù:
– Thì ra tiền bối lấy tiên thuật bình thường ra qua loa ta?
Lôi Hỏa Đại Đế giải thích:
– Ha ha, đại thần thông Bất Động Minh Vương Kim Thân đúng là bổn tọa tốn rất nhiều công sức lấy từ một tòa cổ tích, tuy không phải pháp mạnh nhất của bổn tọa nhưng với ngươi thì dư dả, nếu quá mạnh ngươi cũng không học được.
Ai kêu bây giờ Lôi Hỏa Đại Đế bị Lăng Hàn nắm thóp làm chi.
Thật ra Lăng Hàn chỉ thuận miệng nói vậy, tiên pháp chia ra đẳng cấp cao thấp nhưng còn tùy vào mức độ dùng được. Tóm lại Lăng Hàn cảm thấy đại thần thông Bất Động Minh Vương Kim Thân rất thích hợp với mình.
– Vậy xin nhờ tiền bối dạy cho.
Lăng Hàn lấy bốn món thần vật sừng chân long, lông phượng vũ ra.
Tượng đá phát sáng tuôn ra một quả cầu ánh sáng trắng bay hướng Lăng Hàn.