Phong Bắc Trần nghiêng đầu ra sau.
Lý Mặc Kim dời bảo kiếm gác trên cổ Tần Vi Vi, đẩy lưng nàng.
– Đi!
Tần Vi Vi lảo đảo một bước chậm rãi đi ra đình.
Miêu Nghị vẫn không nhúc nhích, tốc độ bay của hắn không bằng Phong Bắc Trần, không đợi Tần Vi Vi đi tới khoảng cách thích hợp đủ để hắn phản ứng thì hắn sẽ không thả người. Phong Bắc Trần biết điều đó nên tiếp tục làm bộ dáng cao nhã bưng trà nhấp từ từ.
Tần Vi Vi đi khoảng một nửa cự ly thì Miêu Nghị nâng thương lên:
– Đi đi!
Miêu Quân Di nhanh chóng ngoái đầu nhìn, kéo tay nữ nhi Mạc Quân Lan bước nhanh vào đình.
Khi con tin lướt qua nhau thì liếc nhau, đồ vật đáng giá của hai bên đều bị cướp sạch, nhưng của cải mẫu thân nữ nhi nhà Miêu Quân Di chắc chắn không bị mất mác bằng Tần Vi Vi.
Trao đổi con tin rất thuận lợi, không giở trò xấu gì. Miêu Nghị không nói ra chuyện xấu của Phong Bắc Trần, nếu lúc trao đổi mà khui ra mới ngu, sẽ chọc gã quê quá hóa giận, không có hiệu quả uy hiếp ngược lại có hại cho an toàn của Tần Vi Vi.
Tần Vi Vi lao vào ngực Miêu Nghị, hắn vội đẩy nàng ra hỏi dồn:
– Có bị sao không?
Hốc mắt Tần Vi Vi đỏ ửng, lắc đầu nói:
– Không sao… xin lỗi.
Miêu Nghị giải phong cấm pháp lực trên người Tần Vi Vi:
– Không sao thì tốt rồi.
Bên kia, Lý Mặc Kim thi pháp giải trừ phong cấm trên người mẫu thân nữ nhi Miêu Quân Di.
Phong Bắc Trần đặt tách trà xuống hỏi:
– Hai mẫu thân, nữ nhi các ngươi không sao chứ?
– Không sao!
Miêu Quân Di đã phục hồi pháp lực nhìn hướng Miêu Nghị, hung tợn nói:
– Sư tôn, cẩu tặc kia tu vi tăng vọt, đệ tử một chốc lơ là nên mới…
Phong Bắc Trần giơ tay ngăn lại ý bảo Miêu Quân Di ra sau đứng. Bình an là tốt, bây giờ gã không hứng thú lý luận chuyện này.
Phong Bắc Trần đứng dậy chắp tay sau lưng đi tới mép đình, lạnh lùng cười:
– Rất to gan, dám một mình đến.
Miêu Nghị vỗ vai Tần Vi Vi, lần này thu nàng vào túi thú trước, cầm xéo thương.
Miêu Nghị châm chọc nói:
– Bại tướng dưới tay hoảng hốt chạy trốn chỉ biết bắt nữ nhân uy hiếp thì có gì đáng sợ?
Phong Bắc Trần nét mặt sa sầm nói:
– Tiểu tặc, giao thứ trong tay ra đây, ta cho ngươi một cơ hội sống.
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
– Giao Vô Lượng ra thì ta sẽ không giết ngươi.
Trên tay Miêu Nghị có địa tự bộ Vô Lượng, công pháp hụt đầu hụt đuôi không thể tu luyện, hắn phải lấy nhân tự bộ trong tay đối phương mới được.
Không ngờ nhằm vào công pháp tu hành của gã, Phong Bắc Trần vừa tức vừa buồn cười.
Phong Bắc Trần hừ mũi:
– Đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Dứt lời hai tay chắp sau lưng giang ra, Phong Bắc Trần cầm hai cái chày to bay vèo vào Miêu Nghị.
Sớm đề phòng chiêu này!
Miêu Nghị vung tay lên, trăm tiểu kiếm tâm diễm bay vèo vèo ra.
Phong Bắc Trần giật nảy mình, cái gì đây? Lúc trước chưa từng gặp, không biết sâu cạn. Phong Bắc Trần không dám lơ là, nhanh chóng dừng lại, giơ gậy chắn.
Một chuỗi tiếng phập phập, tiểu kiếm tâm diễm đập vào chày ‘loang lổ vết máu’, nổ cái bùm.
Tưởng là thứ lợi hại gì, uy lực công kích chỉ có thế.
Phong Bắc Trần mới thở phào thì trừng muốn lồi tròng mắt, gã khó tin nhìn hai cái chày trong tay mình.
Ngọn lửa vô hình màu nước bao trùm hai cái chày, đốt cháy chày to nhanh chóng gấp khúc co rút. Phong Bắc Trần luống cuống vội thi pháp dập tắt, ai ngờ lửa vô hình này rất kỳ lạ, tắt bề mặt nhưng nó chui vào trong thì không thể dập tắt.
Lửa vô hình bị dập tắt nhưng Miêu Nghị thi pháp chúng lại nhanh chóng ngưng tụ bắn hướng Phong Bắc Trần.
Cùng lúc đó Miêu Nghị huơ thương:
– Lão tặc! Chịu chết đi!
Phong Bắc Trần hết hồn, giơ hai cái chày to rực cháy chắn tiểu kiếm tâm diễm lại bắn tới, sợ lửa dính trúng mình nên vội ném chày đi.
Tốn bao công sức mới làm ra vũ khí vừa tay thế mà mất, Phong Bắc Trần nhanh chóng vọt lên cao chạy trốn, hét to:
– Ngăn hắn lại!